Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Điền Phù có vẻ không hiểu lắm, nhưng Tiêu Viễn Hà khi nghe con trai nói những lời này, không nhịn được hít sâu một hơi, quả thực khổng lồ ngoài sức tưởng tượng, ông không dám đoán bừa. Ông lại càng không hiểu nổi, con mình từ khi nào lại có được lượng tài lực lớn như vậy?

Lâm Thu Nhã trầm tư, đôi tay nhẹ nhàng phe phẩy bản kế hoạch, làm cho người khác không hiểu nổi giờ này trong đầu nàng đang nghĩ gì?

Liễu Yên Nguyệt rất muốn nói, nếu như Lâm Thu Nhã không muốn, vậy để mình làm cũng được. Chỉ cần đây là chuyện của ông xã, nàng nguyện ý đi làm.

"Tiêu thiếu gia, anh thật sự tin tưởng em như vậy?"

Tiêu Thu Phong cười cười, vấn đề này không khó hiểu. Nếu không tin hắn sẽ không cho nàng xem bản kế hoạch rồi. Đoạn hắn gật đầu nói:"Anh vẫn chưa nghĩ ra lý do gì để không tin em."

Lâm Thu Nhu khẽ cắn chặt môi, nhẹ nhàng đáp:"Tốt rồi, em nhận việc này. Từ nay về sau sẽ vì Tiêu thiếu gia anh mà làm trâu làm ngựa."

Điền Phù ở bên cạnh vội vàng nói:"Tiểu Nhã, không nên nói bậy. Nếu tiểu Phong dám bắt nạt con, cứ cho mẹ biết, mẹ sẽ giáo huấn nó ra trò."

Liễu Yên Hồng cũng không hiểu lắm, thấy mọi người trầm tư như vậy liền hỏi:"Đây là kế hoạch gì, xem vẻ mặt khó tin của mọi người, chẳng lẽ đây là một chuyện kinh thiên động địa?"

Liễu Yên Nguyệt gật gật đầu nói:"Em gái, nếu kế hoạch này có thể thực hiện được, thật sự có thể coi là long trời lở đất."

Tiêu Thu Phong uống một ngụm rượu, nói:"Thật ra kế hoạch này cũng không phải của anh. Hơn nữa đã được chuẩn bị hai mươi năm rồi. Nếu có thể hoàn thành sơ bộ, có lẽ lực lượng của Long Đằng sẽ bao phủ toàn cầu, đến lúc đó Phong Chánh cũng sẽ gia nhập trong đó. Anh tin tưởng đó sẽ là một lực lượng không ai có thể ngăn cản được.


Tiêu Viễn Hà khẽ thở dài một hơi, hỏi:"Tiểu Phong, con có rất nhiều chuyện không nói cho chúng ta nghe. Hơn nữa..cái kế hoạch này thật sự làm cho mọi người phải sợ hãi. Con có thể cho cha một ít tin tức an ủi được không, để chứng tỏ cho mọi người không phải là con đang ảo tưởng, nằm mơ giữa ban ngày."

Đây không chỉ là nguyện vọng của Tiêu Viễn Hà, mà ngay cả Liễu Yên Nguyệt cũng muốn biết, tài chính của kế hoạch này cuối cùng từ đâu mà có? Lấy tính cách của Tiêu Thu Phong, cho dù vừa sinh ra đã kiếm tiền, cũng không thể có được lượng tài phú kinh người như vậy được.

Ngẫm lại, Tiêu Thu Phong cảm thấy có chuyện nên để mọi người biết thì tốt hơn.

Chủ nhân của kế hoạch này chắc hẳn mọi người đã nghe nói qua. Mọi người gọi người đó là Bàn Tay Vàng.

"Sao cơ, Bàn Tay Vàng, là vị Thần trong truyền thuyết của giới doanh nhân sao? Tiểu Phong, ông ta thật sự tồn tại sao?" Tiêu Viễn Hà cũng không quá tin tưởng, đây vốn là một truyền thuyết, trên đời không có khả năng có người như thế.

Lâm Thu Nhã cũng rất kích động, nếu có thể gặp mặt nhân vật trong truyền thuyết này một lần, cả đời coi như không sống uổng rồi. Lại càng không nói đến có thể tham gia vào trong kế hoạch của ông ta, cho dù kế hoạch này kinh thiên động địa thế nào, nàng tin tưởng chắc chắn sẽ thành công bởi vì về mặt buôn bán làm ăn, Bàn Tay Vàng chưa bao giờ bị thua. Nhưng Liễu Yên Nguyệt lại hỏi:"Phong, sao anh quen được ông ta, hơn nữa ông ta còn giúp anh như vậy?"

"Thực ra, anh vốn gọi ông ta là lão ca mà, mọi người chắc cũng biết cuộc chiến cổ phiếu Phong Chánh lần trước chính là nhờ có ông ấy giúp. Trừ mọi người ra, ông ấy là người thân nhất của anh bên ngoài."

"Chị, nhân vật này lợi hại như vậy sao?" Liễu Yên Hồng nhẹ nhàng hỏi. Thấy vẻ kinh ngạc và sùng bái của mọi người, nàng trong lòng rất tò mò.

Lúc này thì Lâm Thu Nhã lại đáp thay lời:"Sự lợi hại của ông ấy sao có thể hình dung được. Chỉ có thể nói, đối với loại người tầm thường như chúng ta, ông ấy là một vị Thần, em hiểu chưa?"

Tiêu Viễn Hà cười rộ lên, hơn nữa còn thoải mái cười to, nói:"Đã như vậy, còn băn khoăn cái nỗi gì nữa, tiểu Phong, làm đi, cha vĩnh viễn ủng hộ con."


"Đúng, còn có mẹ cũng ủng hộ con."

Có sự ủng hộ như vậy, Tiêu Thu Phong còn có thể sợ hãi gì nữa đây. Mà Lâm Thu Nhã bên cạnh cũng hòa theo, cười nói "Em cũng thực sự chờ mong, Tiêu thiếu đại nhân, khi nào thì bắt đầu đây? "

"Ngay khi em nhận công việc này, kế hoạch cũng bắt đầu."

Bữa tiệc này tuyệt đối là lần vui vẻ thoải mái nhất của Tiêu gia trong ba năm trở lại đây. Ngay cả Ngọc thẩm đứng một bên cũng cảm nhận được bầu không khí này, miệng cũng cười không dứt…

Đương nhiên Lâm Thu Nhã cũng rất vui vẻ. Nỗi buồn đi theo nàng từ lúc ở Lâm gia giờ cũng tự nhiên bay mất, về mặt tinh thần có chỗ dựa an ủi, hơn nữa cuộc sống lại có thêm một mục tiêu mới….

Có một số việc, một khi đã quyết định làm, thì phải càng nhanh càng tốt. Ngay sau khi cơm xong, Tiêu Thu Phong gọi điện luôn cho bác mình, đem hoàn cảnh của Lâm Thu Nhã kể hết ra, không ngờ câu đầu tiên ông bác nói dĩ nhiên là:"Cô ta có phải phụ nữ của cháu không?"

Tiêu Thu Phong toát mồ hôi.

Nói khéo một hồi, ông bác mới xuôi theo, đáp ứng cho nàng thử một lần. Đây vốn là siêu cấp kế hoạch của Tiêu gia, tuyệt đối cần giữ bí mật không thể tiết lộ ra ngoài. Điểm này Tiêu Hào Vân trong lòng đương nhiên đã xác định rõ. Nếu như không có quan hệ đặc biệt, Lâm Thu Nhã cũng không thể đi sâu vào trung tâm kế hoạch được.

Chẳng qua nếu đã có thể tham gia kế hoạch này đương nhiên cũng là những người phi thường. Những năm gần đây, Tiêu Hào Vân đã tập hợp các tài năng trong lĩnh vực kinh doanh, có thể đủ để ứng phó hết, cho nên Lâm Thu Nhã có thể tham gia cũng được coi là một loại may mắn.


Biết vì công việc mà phải lập tức rời khỏi, Điền Phù thật lòng không muốn. Nhưng Lâm Thu Nhã ngược lại tựa như được thanh thản, thủ thỉ lấy lòng nói:"Mẹ nuôi, mẹ đừng lo, cũng chỉ là đi công việc mà thôi, đâu phải con được gả ra ngoài, chỉ cần rảnh rỗi là con sẽ về thăm mẹ ngay."

Lâm Thu Nhã cười khổ trong lòng, sau chuyện náo loạn ở gia tộc, giờ phút này nàng còn có thể gả cho người khác được sao?

Tách ra, có lẽ tốt cho tất cả mọi người.

Mà Liễu Yên Nguyệt dường như hiểu được tâm lý của nàng, rời đi chỗ gợi nhớ chuyện cũ, tìm một nơi mới bắt đầu lại, cũng là một chuyện tốt. :

Sáng ngày hôm sau, bốn người phụ nữ trong nhà đi dạo phố mua sắm. Đến trưa, Lâm Thu Nhã cuối cùng cũng rời đi, mặc dù coi như không khóc, nhưng Tiêu Thu Phong cũng chứng kiến khóe mắt nàng ngấn lệ long lanh. Dù cho có là người con gái kiên cường đến mấy, gặp sự ly biệt thế này cũng đều có chút lưu luyến, không đành lòng…

"Thu Phong, nhớ cẩn thận khi đối mặt Bàng gia, bọn họ không phải người bình thường đâu." Đây là câu nói trước khi rời đi, Lâm Thu Nhã nhẹ nhàng lưu lại bên tai hắn, cũng có thể… coi như một loại quan tâm!

Chẳng qua lần này là lần đầu tiên nàng gọi tên Thu Phong, mà không phải Tiêu thiếu gia, cho thấy khoảng cách giữa hai người đã gần hơn rất nhiều rồi.

Lâm Thu Nhã rời đi, trong nhà buồn bực vài ngày. Nhưng cuộc sống không chờ ta, mỗi ngày đều vô tình cuốn đi, cái gì phải đến sẽ đến, cần đi sẽ đi…Thoáng cái, trang viên cũng bình lặng trở lại.

Tiêu Thu Phong ngồi ở thư phòng, ngồi nghe điện thoại của mấy người đang ở Trung Đông, nghe về tình hinh phát triển của Ma Quỷ rồi giao phó một số chuyện đặc biệt, sau đó ngắt máy.

Mặc dù bây giờ còn chưa có thực lực hướng về phương Bắc tiến quân, nhưng có một số việc cũng nên từ từ bắt đầu.

Tiêu Thu Phong đi đến Hoàng Kim Thủy Thành.

Dường như đã sớm biết hắn sẽ đến, ở cửa đã thấy Lâm Ngọc Hoàn lẳng lặng đứng chờ như người vợ hiền chờ chồng về nhà…


"Tiêu thiếu gia, anh đến rồi. Chị Phượng Hề đang chờ anh."

Lúc này đây, cô gái trước mặt này hình như lại có sự thay đổi rất lớn. Vẻ phong trần diễm động dường như nhạt dần đi, một loại hơi thở thuần khiết chưa từng có xuất hiện trên người nàng, giống như nàng xuất thân là một cô gái nhà nghèo lương thiện vậy, không hề đòi hỏi, chỉ yên lặng nỗ lực và chờ đợi hiến dâng…

Tiêu Thu Phong thích cái cảm giác này.

Hắn vươn tay ra, nắm lấy tay Lâm Ngọc Hoàn, không để ý đến khuôn mặt đang đỏ bừng vì xấu hổ của nàng, nói:"Ngọc Hoàn, một thời gian không gặp, em thực là càng ngày càng xinh đẹp."

Dùng hai chữ "vui sướng" cũng không đủ để hình dung tâm trạng của nàng lúc này, xấu hổ cúi mặt, lí nhí đáp:"Chỉ cần Tiêu thiếu gia thích là tốt rồi. Chị Phượng đã có nói, muốn làm phụ nữ của Tiêu thiếu gia, nhất định phải giữ thể diện cho anh."

Quả là một cô gái đáng yêu. Tiêu Thu Phong sảng khoái cười to. Bọn khác mang cả đống tiền đến đây tìm mộng đẹp, đâu ngờ được cô công chúa hấp dẫn nhất của Hoàng Kim Thủy Thành giờ phút này lại đang động chân tình. Nhìn biểu hiện của nàng rõ ràng là một cô bé ngây thơ vừa chập chững chớm bước vào con đường tình yêu.

Chỉ bằng vào những lời này, nàng xứng đáng được hắn quan tâm. Tiêu Thu Phong không do dự, vươn tay nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

Đã có được trái tim của nàng, giờ phút này quả thật muốn thưởng thức Lâm Ngọc Hoàn công chúa trong giấc mộng của các nam nhân xem sao. Tiêu Thu Phong cũng chỉ là một nam nhân, đương nhiên cũng có khát vọng đó.

Được ôm cả bộ ngực đầy đặn mềm mại vào lòng mình, cảm giác nhu nhuyễn co giãn tuyệt vời làm sao. Chỉ đáng tiếc là giờ này không thể tự tay vuốt ve sờ soạng một phen, nếu được thế quả thật là không còn gì tuyệt hơn nữa.

Lâm Ngọc Hoàn xấu hổ cúi đầu, không dám phản kháng, chỉ ghé sát đôi môi đến tai Tiêu Thu Phong, thỏ thẻ nói: "Tiêu thiếu gia, chúng ta đi vào được không?"

Chỉ cần hắn thích, dù muốn nàng làm gì nàng cũng nguyện ý. Chẳng qua đây là lần đầu tiếp xúc thân mật với người con trai, nàng sợ người khác nhìn thấy. Huống gì còn có ba người chị em của nàng ngay sau cánh cửa, họ mà biết, nàng mà không bị họ cười chết mới lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận