Đao trong tay Tá Đằng Mộc rất cứng, rất sắc, nhưng cũng đã bị bẽ gẫy, sắc mặt Tiểu Lục Tử đỏ lên, tản ra một cổ khí tức giết chốc, trực quyền như gió, bộ dáng còn hung ác hơn cả mãnh hổ, làm cho Tiêu Thu Phong đứng bên cạnh cũng phải khen ngợi, tiểu tử này tiến bộ rất thần tốc.
Tiểu Lục Tử không làm cho Tiêu thiếu gia thất vọng, hai chân Tá Đằng Mộc đều bị đánh gãy xương, ngực bị trúng một quyền, khóe miệng đầy máu, nhìn không ra bộ dáng ban đầu.
Hắn chưa chết, lúc ngã xuống, còn muốn chậm rãi đứng dậy, nhưng lại thất bại. Giờ phút này, không ai thương hại hắn.
"Tao đã nói qua, mày không xứng đấu với tao, ngay cả một thủ hạ nho nhỏ của tao mà cũng đánh không lại, mày thật sự không xứng đáng làm võ sĩ, ngay cả tự sát cũng không xứng" Không ai giết hắn, người nào đi qua bên cạnh hắn cũng nhìn hắn bằng cặp mắt khinh bỉ, hoặc là căm hận.
Tá Đằng Mộc giết người của Miếu Nhai, cho dù chết một trăm lần, cũng không đủ, nhưng Tiêu Thu Phong không giết hắn, để cho hắn sống, giờ phút này đối với hắn mà nói, sống còn đau khổ hơn là chết.
Đối với một võ sĩ, chết không đáng sợ, cái đáng sợ nhất chính là vẫn để cho chúng sống, nhưng hủy diệt tinh thần của chúng.
Dù Tá Đằng Mộc kêu gào thảm thiết: "Giết ta đi, giết ta đi …" Nhưng trừ khinh bỉ, không người nào liếc hắn một cái, hắn chỉ là một tên phế nhân, không đáng để bọn họ động thủ, giết một con chó cũng mất nhiều sức hơn là giết hắn.
Khi Tá Đằng Mộc lui đi, Thập Tam Muội liền thu được tin tức, huynh đệ bên ngoài, phát hiện ra có rất nhiều người của Thanh Trúc bang, và có một vài người bị giết, cổ mỗi người đều bị một nhát đao cắt đứt. Tiêu Thu Phong nhìn thấy vết cắt, có thể tưởng tượng ra, tốc độ ra tay cực nhanh, đã đạt đến cảnh giới tận cùng. :
Đó là một cao thủ chân chính!
Bởi vì dấu hiệu này, mọi người của Miếu Nhai lập tức cảnh giác, đối mặt với một lực lượng cường đại. Tiêu Thu Phong cũng nghĩ thầm, trong Sơn Khẩu Minh cũng có cao thủ như vậy, đều là thành viên trực hệ Tá Đằng gia tộc, nói không chừng là con hoặc cháu của Tá Đằng lão quỷ.
Tá Đằng Mộc bị người khác khiêng đi. Trong phòng của hắn, vị trí của hắn, nơi cái bàn trên cao, đã có một người trẻ tuổi ngồi xếp bằng, chừng ba mươi tuổi, mặt lạnh như băng, đang cầm một cái chén nhỏ, chậm rãi thưởng thức vị trà.
Hắn chính là cháu đời thứ ba, Tá Đằng Tam Lang, chưởng quản của võ sĩ Sơn Khẩu Minh, cũng là vị tướng quân từ miệng của Tá Đằng Mộc.
Tá Đằng Tam Lang từ năm tám tuổi đã bắt đầu tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc, như gia quy của Tá Đằng gia tộc, không phải dũng sĩ thì là kẻ nhu nhược. Cả đời của Tá Đằng Tam Lang chưa từng nếm mùi thất bại.
Hơn nữa, hắn là một kẻ chấp pháp tàn khốc, từ năm mười sáu tuổi, nắm giữ võ sĩ đường, bổn môn đệ tử chết trong tay hắn đã có hơn trăm mạng người.
Theo lời hắn nói, Tá Đằng gia tộc không cần phế vật, mà gia chủ, Tá Đằng lão quỷ cũng yêu thích hắn, làm cho hắn quyền thế ngập trời, cả Nhật Bản không xem ai ra gì, càn rỡ khó ai bì được.
Quay đầu lại nhìn Tá Đằng Mộc đang nằm trên cáng thương, mắt của hắn không biểu thị một tia tình cảm, giống như là một khúc gỗ vậy, hoặc là, hắn vốn là một kẻ không có tình cảm, trời sinh là một cổ máy giết chóc.
"Tá Đằng Mộc, bổn tướng quân hiện tại thu hồi tên do gia chủ ban cho ngươi, ngươi không xứng đánh với dòng họ cao quý. Từ hôm nay, ngươi không phải là người của Sơn Khẩu Minh, ngươi có thể đi"
Trong mắt Tá Đằng Tam Lang, Tá Đằng Mộc chỉ là một kẻ nhu nhược, một phế vật không có tác dụng gì.
Tá Đằng Mộc cả kinh, vội vàng quỷ xuống hướng về Tá Đằng Tam Lang thỉnh cần: "Xin tướng quân ban cho tôi quyền lợi!"
"Ngươi không xứng có được tinh thần võ sĩ đạo, nếu muốn chết, tự mình giải quyết, cút …"
Tá Đằng Tam Lang không có hứng thú nói chuyện với hắn, nói chuyện với hắn là một sự nhục nhã. Tá Đằng gia đều là dũng sĩ, không có loại phế vật này, nếu truyền ra ngoài, sẽ làm mất mặt của gia tộc.
Tá Đằng Mộc vẫn chưa đứng dậy, mà tiếp tục quỳ cầu: "Tướng quân, thuộc hạ không cần xin người tha thứ, giờ phút này khẩn xin người đem nữ nhi trả lại cho thuộc hạ!"
Tá Đằng Tam Lang bây giờ mặt lạnh như băng, lộ ra một nụ cười quái dị, nói: "Hạnh Tử mấy ngày nay hầu hạ ta rất tốt, vì để thưởng cho nàng, ta đã quyết định bồi dưỡng nàng thành nữ minh tinh siêu cấp, rồi đưa nàng đến câu lạc bộ A, nếu ngươi muốn nhìn thấy nàng thì phải mua vé mới được nhìn!"
Sắc mặt Tá Đằng Mộc tái xanh, cả người run run, Hạnh Tử đáng thương của hắn, năm nay mới mười sáu tuổi, nhưng lại lạc vào thảm cảnh bi thương, không chỉ bị người ta cường bạo, lại còn trở thành diễn viên đóng phim sex, loại đau xót này, làm cho Tá Đằng Mộc điên cuồng.đứng dậy.
Người đàn ông trước mắt là ai, hắn hiểu rõ hơn kẻ nào hết.
"Tao giết mày …"Trong tay không có đao, nhưng lại cầm lấy một cây gậy gỗ, hướng về chỗ Tá Đằng Tam Lang, kỳ vọng duy nhất trong lòng đã mất, thật sự là không còn muốn sống nữa.
Mộc côn bị chụp lấy, Tá Đằng Tam Lang hừ lạnh một tiếng, nói: "Chưa ai dám cãi lời ta, con gái của ngươi làm ta tức giận, ngươi cũng như vậy, thua trong tay một tên vô danh tiểu tốt, căn bản là không xứng đáng làm võ sĩ"
Mộc côn động, di chuyển nhẹ nhàng, giống như một vật thể sống, xuyên thẳng qua cổ của Tá Đằng Mộc, giống như là một xiên qua cổ một con vịt để quay. Đáng thương cho tên kia, không kêu la được gì, bởi vì thanh quản của hắn đã bị hỏng.
Buông tay ra, Tá Đằng Mộc ngã xuống, ngoải cửa tiến vào vài người, xử lý thi thể, còn Tá Đằng Tam Lang bình tĩnh như nước, tựa hồ như không chịu ảnh hưởng của bất kỳ cái gì, bình tĩnh nói:"Những kẻ như vậy, giết hết đi, Sơn Khẩu Minh chúng ta không cần loại phế vật này"
"Xoẹt …"một tiếng, bên ngoài đã vang lên những tiếng kêu thảm thiết, những âm thanh này vào tai hắn, tựa như một loại âm nhạc, Tá Đằng Tam Lang đã khép hờ hai mắt, làm ra bộ dáng say mê thưởng thức.
Liên tiếp ba ngày, Thanh Trúc bang không có một tia động tĩnh, cao thủ cường đại đã đến, làm cho Tiêu Thu Phong từ bỏ kế hoạch cường công, hắn muốn thăm dò thực lực của đối phương.
Đáng tiếc là, kể từ lúc viện binh của Sơn Khẩu Minh đến đã tăng cường rất nhiều lực lượng, trong vòng ba ngày, Miếu Nhai đã tổn thất hơn hai mươi trinh thám, làm cho Thập Tam Muội không dám coi thường vọng động. Trong khoảng thời gian ngắn, mây đen bao phủ khắp Miếu Nhai, làm cho mọi người cảm thấy nghẹt thở.
Lúc này, để xem ai thiếu kiên nhẫn hơn.
Người của Miếu Nhai đã rất khẩn trương, Hồ Đầu đã hai lần ba lượt thúc dục đánh, nhưng Tiêu Thu Phong lại không vội một chút nào, hắn không vội, Lý Cường Binh cũng không vội, Thần Binh Chiến Đội càng không vội. Bọn họ tin tưởng Tiêu Thu Phong, có thể phó mệnh cho hắn, chỉ là một lần chờ đợi ngắn ngủi này thì đáng là gì?
"Hồ Đầu, đầu đường có người đốt lửa trại, hình như là người của Thanh Trúc bang, chúng ta nhanh chân đến xem" Hồ Đầu đang lúc giận dỗi, thì một người canh gác chạy vào, lo lắng báo cáo.
Hổ Đầu sửng sốt: "Bọn chúng đốt lửa trại?" Có thể sao?
"Hồ Đầu nếu muốn biết thì tự đến xem, tiểu nhân cảm thấy kỳ quái, cho nên mới đến báo cáo, không biết có phải là âm mưu của Thanh Trúc bang hay không?"
Đốt lửa trại, đối với Miếu Nhai thì đúng là không sao, nhưng tại sao bọn họ không đến nơi khác, mà lại muốn làm loạn ở Miếu Nhai???
"Nói các anh em chuẩn bị vũ khí, để tao trợn to hai mắt đi nhìn một chút " Hồ Đầu đi thẳng đến gặp người canh giữ Miếu Nhai, kiểm tra động tĩnh bên trong, nơi này có ít nhất ba trăm thủ hộ, lại có lượng số quân hỏa cường đại, cho nên hắn cũng không lo lắng lắm.
Đầu đường Miếu Nhai, khu ngã ba, giờ phút này đã trở nên hỗn loạn, hàng trăm chiếc xe đã bị xếp lại, mà ở giữa những chiếc xe đó, là hai người của Thanh Trúc bang đang đánh nhau sống chết, không chỉ nhưng thế, trong đám người này, còn có võ sĩ của Nhật Bản.
"Mặc kệ Thanh Trúc bang, nhìn lũ tạp chủng kia đi, người mà bọn chúng đối phó, chính là bằng hữu của chúng ta, các anh em, thấy rõ chưa, ngắm ngay đám cẩu tạp chủng đó, toàn bộ giết hết"
Giữa ban ngày ban mặt mà người của Thanh Trúc bang chạy đến đây làm loạn, Hồ Đầu cũng không hiểu gì hết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nhưng mặc kệ thế nào, giết đám võ sĩ của tiểu Nhật Bản đó thì luôn luôn không sai.
Vài họng súng đã đứng lên, nả đạn vào đám võ sĩ. Trong đó có một tên xui xẻo, bị loại bắn lén hạng ba này hehot.
Đám người vây quanh lập tức truyền đến tiếng kêu sợ hãi. Kẻ khác còn dùng đao để giúp vui, nhưng bây giờ tiếng súng vang lên, còn có người bị nát đầu, loại chuyện tình như vậy, đạn thường không có mắt.
Đám người đó lập tức tản ra, hỏa lực hai bên cũng hiện ra, mặc dù tất cả đều là người của Thanh Trúc bang, nhưng rất rõ ràng, bọn họ đã tách biệt.
Những người này đứng chung chổ với cẩu tạp chủng, đương nhiên là kẻ thù của Miếu Nhai, lần này, Hồ Đầu tốt xấu gì cũng gôm vào một chổ xử hết. Lần trước còn chưa được dùng súng ngắm, bây giờ phải thử công dụng của nó.
Dùng đồ Nhật Bản để đối phó với người Nhật Bản, trong lòng Hồ Đầu liền "con mẹ nó thích quá", chỉ đáng tiếc là, Tiêu thiếu gia đã nghiêm lệnh, chỉ cần Thanh Trúc bang không tiến vào Miếu Nhai, bất cứ phiền hà gì, cũng không được mạo muội hành động, nếu không hắn đã cầm đao ra ngoài chém người rồi.
Nhưng trong lúc đó, phe bên kia truyền ra tiếng thét: "Huynh đệ Miếu Nhai nghe đây, ta là người đàn bà của Tiêu thiếu gia, nếu các người nghe được, thì nhanh giết đám tạp chủng này giúp ta …"