Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Lực lượng đao tâm của Tiêu Thu Phong như sóng thần đánh tới, mang theo sức mạnh của trời đất, quang mang lóe sáng, cơ hồ như muốn soi rọi cả Miếu Nhai. Giờ phút này, tất cả mọi người đều đã có sự sùng bái xúc động.

"Hắn chính là thần, không người nào có thể sánh bằng, Binh nhi, quý trọng cơ hội này, ngàn vạn lần không được bỏ qua"Trong ánh mắt si mê của Thập Tam Muội đã di chuyển, lời bà nói như muốn gửi gắm tất cả tâm sự cho Thanh Bình Nhi đang xúc động.

Thanh Bình Nhi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt xuất hiện một sự kiên định, cả đời này, nàng sẽ không hối hận.

"Gia tộc Tá Đằng cuồng vọng tự đại. Hôm nay bổn thiếu gia sẽ cho các ngươi kiến thức một lần, như thế nào là Nghênh Phong Nhất Đao Trảm chân chính, PHÁ!!!"

Theo phá tự quyết của Tiêu Thu Phong, quang mang càng mãnh liệt hơn, như bị từ tính hấp dẫn, trong nháy mắt ngưng tự thành một đám, biến thành đao mang, sắc bén vô cùng, mà đao sắc cũng rất mỹ lệ. Khi Thanh Bình Nhi nhìn thấy, liền có một cảm giác như sao băng lướt qua thiêu đốt tất cả.

Sự mỹ lệ này, nhưng cũng trí mạng, đao mang chợt hiện diệt gian. Thân hình to lớn của Tiêu Thu Phong như điện bàn, mang theo đao thế vô thanh, cùng thân hình hắn vụt đến, như muốn soi sáng sương mù. Khí kình đi qua, mái ngói tốc lên, như một cơn bão cấp mười hai, mạnh mẽ không gì ngăn cản được.

Một đao này, đã là lực lượng cực mạnh của đao tâm, trên mặt đầy máu của Tá Đằng Tam Lang đã bày biện sự vô lực tái nhợt. Hắn biết, đây là cơ hội cuối cùng của hắn, BẠI, chính là kết cục của hắn.

Hai cánh tay chuyển thành màu đen, như là thép đã qua tôi luyện, hoặc có thể cứng hơn của thép. Giờ phút này, hai tay chắn trên đỉnh đầu, chống đỡ Nghênh Phong Nhất Đao Trảm đang đến.

Nghênh Phong Nhất Đao Trảm chính là bí kỹ của Tá Đằng gia tộc, ngay cả Tá Đằng Tam Lang cũng chưa thấy qua, lực lượng siêu nhiên kia, trong nháy mắt, đao khí đã tới, hai cánh tay tiếp xúc với đao, phát ra ánh hào quang, rồi bị đêm tối dung hợp, hoàn toàn biến mất.


Khi ánh sáng biến mất, từng giọt máu chậm rãi rơi xuống, từ từ chảy thành dòng. Máu này, chính là từ trên người của Tá Đằng Tam Lang tràn ra.

Hai người dừng lại, cách nhau khoảng mười mét, chưa ai di chuyển, hai tay Tiêu Thu Phong chậm rãi chắp sau lưng, thân thể như muốn tan ra trong gió. Cho dù hắn không có một động tác nào, nhưng ánh mắt của hắn, vẫn đang khích lệ mọi người của Miếu Nhai.

"Hự …"Tá Đằng Tam Lang động, kiên định thân hình không cho động. Sau đó … chợt chuyển, phun ra một họng máu tươi, nhìn chằm chằm vào những con người của chiến trường bên dưới, những người ở dưới thấy rất rõ, một cánh tay hắn, từ từ lìa ra. "bịch …"một tiếng, nó rớt xuống góc đường, và nhanh chóng bị một con chó ngậm đi.

Tà Đằng Tam Lang quỳ xuống, trong máu của hắn có tôn nghiêm của võ sĩ, tuyệt đối không khuất phục. Nhưng, hai chân của hắn đã không thể chống đỡ được sức nặng của cơ thể, nói cách khác, hai chân này đã không thuộc về hắn.

Trong yết hầu chỉ có được vài chữ đơn giản: "Ngươi … thật mạnh!"

Cả người hắn đã chia ra làm nhiều mảnh, thậm chí, cho đến tận lúc này, hắn vẫn chưa tắt thở. Hai mắt vẫn nhìn chằm chằm mọi người, thản nhiên hiện lên một bóng ma tử vong.

"Tiêu thiếu gia vạn tuế …"Cũng không biết là ai, trong thời khắc im lặng này, đột nhiên hét lớn một tiếng, có vẻ như đã chịu đựng rất lâu, nên lúc này đã dùng toàn lực mà hét lên.

"Tiêu thiếu gia vạn tuế.."


Gần một vạn người đã bắt đầu hô khởi âm thanh này, ngay cả Thần Binh Chiến Đội cũng không ngoại lệ, Tiêu Thu Phong đang đứng trên nóc nhà, giờ phút này đã thành THẦN, trong trong tim bọn họ, vĩnh viễn trở thành thần thoại bất bại.

Tá Đằng Tam Lang trong tiếng hoan hô này đã yên lặng tắt thở, hai mắt mở to, chết không nhắm mắt, nhưng không ai chú ý đến hắn. Có vài con chó, cũng lết lết đến thân thể của hắn ngửi ngửi, rồi cũng yên lặng tránh đi, tựa hồ như không hứng thú.

Trận chiến này, Thanh Trúc bang đã tổn thất rất lớn, một vạn người, ngoài trừ những người theo phe Thanh Bình Nhi là ba ngàn, còn lại bảy ngàn người, đã nằm xuống hai ngàn. Còn người của Tá Đằng Tam Lang là võ sĩ và ninja, cơ hồ như đã bị tiêu diệt hết, chỉ còn vài người sống sót trở về báo tin.

Thanh Ngọc Đường đã đào tẩu, nhưng HongKong đã không còn chổ cho hắn dung thân, cho dù là đất rộng người đông đi nữa thì cũng không có chỗ cho hắn, làm cho hắn không còn mạng sống sót.

Một ngày trôi qua, vẫn chưa có dấu vết của Thanh Ngọc Đường, Thanh Bình Nhi cũng không nhớ là nàng đã từng có một người cha. Trong lòng nàng bây giờ chỉ có một người đàn ông, đó chính là Tiêu Thu Phong. Sau trận chiến đêm đó, hắn đã ngủ suốt ba ngày ba đêm, dù chân khí trong cơ thể bị tổn hao làm cho hắn ngủ li bì, nhưng hô hấp bình tĩnh này không làm cho ai lo lắng. Chỉ là người quan tâm hắn, tuyệt đối không chỉ có một.

Ít nhất là Thanh Bình Nhi đã ở đây ba ngày. Ba ngày nay, nàng đem toàn bộ việc của Thanh Trúc bang giao cho lão Cát xử lý, tin tưởng rằng sau trận chiến này, Thanh Trúc bang và Miếu Nhai sẽ không còn là kẻ địch.

Nếu như lần trước không ai thấy được sức mạnh cường đại của người đàn ông này. Vậy thì bây giờ, hàng vạn bang chúng đã tận mắt chứng kiến, cho dù có chết bọn họ cũng sẽ không dám phản bội. Cái này, không phải là sợ hãi, mà là sùng bái kính ngưỡng.


Vì để làm cho người đàn ông này được ngủ thoải mái, Thanh Bình Nhi thậm chí đã cởi hết quần áo của hắn, lau sạch thân thể, đối với nàng, đây cũng là lần đầu tiên, tựa như một người vợ trong đêm tân hôn. Ba ngày nay, nàng chỉ thuộc về một người, ngay cả người đàn ông này, trong ba ngày, cũng chỉ thuộc về một mình nàng.

Điều này, đối với nàng, đã rất thỏa mãn.

"Tiêu thiếu gia, mặc kệ là anh có thích em hay không, cả đời Thanh Bình Nhi này, chỉ yêu một mình anh, em không hối hận, thật sự không hối hận" Cặp môi dần dần hạ xuống trên gương mặt của người đàn ông này, mang theo một sự rung động, tâm tình của cô gái bây giờ đã tràn ngập sự hạnh phúc.

Thì thầm vài tiếng rất nhỏ, ôn nhu nhẹ nhàng, cũng chỉ vì người đàn ông này. Đối với nàng mà nói, đây là một người hoàn toàn xa lạ, đêm hôm đó, chỉ thấy được cái lưng, nhưng nàng đã đáp ứng vào lời thề của mình. Giờ phút này, nàng mới biết, đây là điều mà trái tim nàng chờ đợi từ rất lâu, tìm được một người đàn ông có thể làm cho nàng vui, có thể làm cho nàng buồn, có thể cho nàng hạnh phúc cùng nhớ nhung.

Cả đời tương vọng, tưởng niệm vô cùng, nàng cũng sẽ coi đó là một loại hạnh phúc. So với chị Thập Tam mà nói, nàng quả thật đã hạnh phúc hơn nàng, trong lòng của nàng, ít nhất cũng có ký thác, không phải sao?

"Em thật sự không hối hận sao "

Một âm thanh thản nhiên bỗng nhiên vang lên bên tai nàng, Thanh Bình Nhi giật mình ngẩng đầu, người đàn ông trên giường đã mở mắt, trong con ngươi thâm túy, dung hợp sự thản nhiên lẫn trêu đùa, làm cho nàng trong nháy mắt bị hấp dẫn, trong tâm cô gái, đã xuất hiện rung động không chịu được. - .

Thanh Bình Nhi mặc dù lớn lên trong hắc bang, nhưng vô cùng xinh đẹp, lại thuần khiết, có chút ngượng ngùng của cô gái thôn quê, càng có cả dũng khí không thua đàn ông. Đối mặt với âm thanh của Tiêu Thu Phong, nàng gật đầu, nói: "Tiêu thiếu gia, Bình nhi chưa từng thích một người, cũng không nghĩ qua sẽ gặp người đàn ông định mệnh, đã không thể kìm hãm được, chúng ta tuy chỉ mới gặp nhau vài ngày, nhưng Bình nhi biết rằng Bình nhi đã thích người cả đời"

"Có lẽ ở kiếp trước, Bình nhi cũng đã là người đàn bà của anh. Cho nên kiếp này, em vẫn cảm giác được phần chân tình này. Tiêu thiếu gia, cho Bình nhi một cơ hội, em sẽ dụng tâm của một người phục nữ, nghe anh nói, làm cho anh vui, được không?"

Tiêu Thu Phong khẽ cười, thật ra là cười khổ, đàn bà của hắn đã rất nhiều, không dám ước thêm gì, Thanh Bình Nhi bất quá chỉ là một cô gái đuổi đôi mươi, nhưng lại biểu lộ tình cảm một cách mạnh mẽ. Thật đúng là làm cho hắn, à không, bất cứ người đàn ông không cách nào cự tuyệt!


"Em cũng biết, anh đã có rất nhiều đàn bà!"

Thanh Bình Nhi cười, gật đầu, nói: "Nếu Tiêu thiếu gia như vậy mà không có người con gái nào thích, như vậy mới làm cho em cảm thấy kỳ quái. Tiêu thiếu gia, Bình nhi chỉ làm người đàn bà của anh, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất như vậy"

"Được, cho em một cơ hội, bây giờ hầu hạ anh rời giường!" Tiêu Thu Phong ngồi dậy, toàn thân lõa thể, nhất thời khiến cho gương mặt của cô gái đỏ lên. Cái này, lúc ngủ, đương nhiên khác với lúc tỉnh.

Nhưng cắn cắn khóe môi, Thanh Bình Nhi vẫn không nhịn được sự ngượng ngùng, ngọt ngào đáp: "Được, Tiêu thiếu gia, để em mang quần áo cho anh!"

Không chỉ mang đến, còn giúp hắn mặc vào, sự ấm thuận mềm mại, thật đúng là làm cho người khác cảm thấy kỳ quái, nếu như không phải trong lòng Tiêu Thu Phong có tâm lý khó tiếp nhận, giờ phút này đã đè người con gái này ra lột hết quần áo và …

Mặc dù là hơi nhỏ một chút, nhưng cũng đã hái được, hơn nữa trên mặt còn mang theo vẻ kích thích, căn bản đây là một loại hấp dẫn.

Thời điểm hai người đi ra, đại sảnh đã đầy người, tiếng cười không thôi. Ba ngày nay, loại không khí vui sướng vì thắng lợi vẫn chưa tán đi.

"Này, chú rể và cô dâu đã đi ra kìa. Tiêu thiếu gia, chúng tôi nhớ người muốn chết" Hồ Đầu là người đầu tiên không nhịn được, muốn nhào lại ôm lấy Tiêu Thu Phong một cái, nhưng lại bị Thập Tam Muội đạp cho một cái: "Cậu là một thằng đàn ông, không nên nhiều chuyện thế, Tiêu thiếu gia đã có Bình nhi ôm đủ rồi" Nói xong, hai mắt mang theo thần quang mập mờ, lặng lẽ tiến đến bên tai nói nhỏ với Thanh Bình Nhi: "Bình nhi, tâm nguyện trong lòng em chắc chắn sẽ được đền bù, chị chúc mừng cho em!"

Không cần nói bên ngoài, chỉ là con gái của Miếu Nhai, đều đã biến Tiêu Thu Phong thành thần tượng, sau này ở HongKong, chỉ cần nói một câu, ta là người đàn bà của Tiêu thiếu gia. A … rất là có …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận