Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Tiêu Thu Phong đã nói qua, chỉ dùng một tay. Phác Chánh Thụ lao đến, một tay giơ lên, những người kia chỉ thấy một cử động rất nhẹ nhàng và từ tốn, nhưng…..đột nhiên lại không thấy đâu. "Bốp….." một tiếng vang lên, thân hình của Phác Chánh Thụ lui lại, trên mặt xanh mét, xuất hiện năm dấu tay.

Tiêu Thu Phong một tay chấp sau lưng, tay kia giơ lên, không nhìn Phác Chánh Thụ một cái, lạnh lùng nói: "Chậm, thật sự quá chậm!"

"Đáng giận!"

Phác Chánh Thụ giận không thể tả, hình như vừa rồi không nhanh như hắn, chớp mắt một cái, khí thế lăng nhiên phát ra, muốn dùng chiều dài của chân để lợi dụng khoảng cách. Dù thế chân tuy nhanh, nhưng cũng vô dụng, tay của Tiêu Thu Phong như một con rắn, vung lên, năm ngón tay co lại, kẹp vào mắt cá chân của Phác Chánh Thụ, vận nội kình lên, chấn một cái thật mạnh, đánh ngã hắn.

Máu đã tràn ra từ khóe miệng, Phác Chánh Thụ đã bị thương, nhưng hắn không biết tốt xấu, hai lần rồi, Tiêu Thu Phong đã hạ thủ lưu tình hai lần, nhưng hắn vẫn tiếp tục dây dưa, hét lớn một tiếng, như một con trâu nước lao về phía Tiêu Thu Phong. "Muốn chết….."

Thân hình khẽ động, nhưng giờ phút này, Phác Chánh Thụ còn chưa kịp ra chiêu, đã bị nắm tay của Tiêu Thu phong đánh tới, nhắm thẳng ngay ngực hắn, khí thế cường hãn, một quyền này đấm thẳng vào người, thân hình bị đánh bật trở lại, va trúng vào tường, rớt xuống.


Lúc này, Tiêu Thu Phong đã không còn khách khí, chân kình ẩn trong quyền thế, đánh vào cơ thể, cho dù là không chết, nhưng tên Phác đại sư này cũng không thể nào dùng sức được nữa.

Bị trúng một đòn này, nhưng tên bổng tử này dai như đỉa, vẫn còn muốn vùng vẫy đứng dậy. Tiêu Thu Phong tức giận, đao tâm phát ra, một vòng Minh Nguyệt đao khí đã ngưng tụ thành, chém xuống, trên đầu Phác Chánh Thụ có gió lạnh lướt qua.

Trước mặt hắn ba tấc, sàn nhà đã xuất hiện vết cắt, nếu như đao này chém lên người hắn, không cần hoài nghi, một đao thành hai là bình thường. Bầu không khí trở nên im lặng. Lòng tin cùng sự kiêu ngạo đã bị đánh đổ, sau đó phun ra một ngụm máu, thân thể ngã xuống, hôn mê bất tỉnh, nếu không, hắn không cách nào đối mặt với người này.

Lập tức, một bác sĩ đi đến, dò xét hơi thở của Phác Chánh Thụ, nói: "Không sao, Phác đại sư chỉ bất tỉnh thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏi" Đã có nhiều người vây quanh tên bổng tử này, nhưng không ai tiến lên trợ giúp, xem ra Phác đại sư này đã tổn hại đến vinh quang của quốc gia, đã bị bọn họ coi là phế vật.

Thời điểm bọn chúng nhìn thấy Tiêu Thu Phong, đã lộ ra sự thù hận, hận ý nồng đậm. Thật sự là có tinh thần võ sĩ của đám tiểu Nhật Bản, xem ra cũng không phải tốt làm gì, truyền thống rác rưởi lại được thừa kế không ít. "Tư Mã tiên sinh, chuyến đi của chúng tôi tại Đông Nam lần này đã quấy rầy mấy ngày, bây giờ công việc đã xong, hôm nay chuẩn bị quay về, xin mời Tư Mã tiên sinh an bài giúp"

Một người đàn ông trung niên đã lạnh lùng mở miệng, nhìn thấy Phác Chánh Thụ đang được nhân viên đỡ dậy, vẻ mặt có chút bất mãn. Rốt cuộc đã đi, Tư Mã Lạc thở dài, thân thiết nói: "Phong cảnh ở Đông Nam rất tú lệ, danh sơn rất nhiều, tôi còn muốn các vị ở đây thêm vài ngày, để dẫn mọi người đi tham quan.


Nhưng nếu các vị đã quyết định như vậy, tôi sẽ an bài giúp các vị" Mấy tên bổng tử này, hạng mục trao đổi đã hoàn thành, nhưng cứ ở lỳ tại đây, muốn ở đây quậy phá hắn. Nhưng bây giờ nhìn thấy Phác Chánh Thụ bị đánh như một con chó, bọn họ lập tức không còn hứng thú, lập tức rời đi.

Vốn dĩ còn phải mời khách, nhưng Tư Mã Lạc còn có chuyện quan trọng, nên Liễu Yên Hồng cũng không ép buộc, dù sao thì bữa tiệc này cũng phải tới. Cho dù không ăn bữa tiệc này, trong lòng nàng cũng rất cao hứng rồi, đặc biệt là khi nhìn thấy người ấy, lúc đối đầu với tên bổng tử ấy, chỉ có thể hình dung bằng một chữ: Đẹp.

Ôm cánh tay hắn, toàn thân dựa vào người hắn, Liễu Yên Hồng cũng không cảm thấy đường đột nữa, cũng hồn nhiên không phát hiện ra, Tiêu Thu Phong đang xấu hổ, nàng thích cảm giác này. "Anh rể, vừa rồi anh rất đẹp trai, võ công lại cao, tư thế thật hấp dẫn, quả thật là thiên hạ đệ nhất" Thật sự là hiếm thấy, quen biết tiểu nha đầu này lâu như vậy, lần đầu tiên nghe nàng mở miệng khen.

Tiêu Thu Phong lắc đầu, nói: "Được rồi, không cần nịnh anh lên trời, sau đó lại làm cho anh té xuống. Chỉ cần về sau không mắng và chém gió với anh nữa, thế là tốt rồi"

Vẻ mặt Liễu Yên Hồng đỏ lên, nghe những lời này, giống như là nàng thường xuyên mắng hắn vậy, lập tức nhăn nhó nói: "Anh rể, anh là đàn ông mà lòng dạ hẹp hòi quá vậy, người ta chỉ mắng có một lần, mà anh lại nhớ rõ đến như vậy làm gì, người lớn không chấp con nít mà, anh bỏ qua cho em nha"

"Đạo bất đồng bất tương vi mưu, chúng ta tốt nhất là giữ khoảng cách một chút, như vậy thì tốt hơn" Sợ tiểu nha đầu này lại giở trò gì gì đó nữa, tránh xa một chút, miễn được một số phiền toái.


Trở lại Tiêu gia, trừ hai người lớn ở nhà ra, ngay cả Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt cũng đã chạy về, không còn cách nào khác, nha đầu nhỏ nhất trong nhà gặp chuyện, bọn họ không thể không vội sao, đặc biệt là Điền Phù, đứng canh cửa nãy giờ, trong miệng mắng thầm: "Đứa nhỏ này, làm việc gì mà lâu quá vậy, sao vẫn chưa về?"

Vì vui quá rồi, nên không gọi điện về, để mọi người lo lắng? Nhìn thấy Tiêu Thu Phong dẫn Liễu Yên Hồng về đến trước cửa trang viên, Điền Phù hưng phấn vô cùng, kêu to: "Tốt lắm, tốt lắm, không có việc gì, không có việc gì, Tiểu Hồng đã về, Tiểu Hồng đã về"

Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt cũng đi ra, nhìn thấy Tiểu Hồng vẻ mặt ủy khuất, lao vào lòng của Điền Phù, nhìn thấy sắc mặt không được tốt của Tiêu Thu Phong, rất tò mò, không biết lúc giải cứu đã xảy ra chuyện gì. "Bá mẫu, người xem, anh rể ăn hiếp con"

Đây là câu đầu tiên mà tiểu nha đầu nói với Điền Phù, Tiêu Thu Phong xém tí nữa bật ngửa, oan ức thấu trời xanh, không gì có thể cứu được. Điền Phù hoảng sợ, lập tức cẩn thận dò xét thân thể của Liễu Yên Hồng, hình như là lo lắng con trai mình động tay động chân gì hay sao ấy. - https://truyenfull.vn

Bất quá, mọi việc hoàn hảo, không có việc gì. "Bá mẫu, anh rể đánh người nam sinh theo đuổi con, còn nói con là bạn gái của anh ấy, hu hu, thật sự rất dọa người" Bộ dáng này, thật sự là động lòng người, so với Thiên Nhan Duyệt còn có tài diễn xuất hơn nhiều. Điền Phù bị hù dọa đến giật mình, nhìn sang Liễu Yên Nguyệt, bà sợ gặp phải chuyện chẳng lành, cho dù là tặc tâm, cũng không dã man như vậy, sao lại có thể đối xử với con nít như thế.

Nhưng mà, kỳ quái là, Liễu Yên Nguyệt bên cạnh không tỏ vẻ gì, chỉ đi đến bên cạnh Tiêu Thu Phong, cầm lấy tay hắn, nói: "Ông xã, mệt chưa, quay về phòng đi, em và chị Phượng cũng muốn biết, hôm nay xảy ra chuyện thú vị gì. Ngay cả cô em gái thông minh tuyệt đỉnh của em mà phải gọi điện cầu cứu"

Quả nhiên không sai, Liễu Yên Nguyệt rất hiểu rõ bản chất của cô em mình, căn bản là không nghe lời nàng, hơn nữa, nàng rất yêu thương người đàn ông này, mặc dù em gái cũng là tiểu mỹ nữ, nhưng những người phụ nữ ở bên cạnh hắn, ai ai cũng là những mỹ nữ nhất đẳng.


Đối mặt với Liễu Yên Nguyệt, Tiêu Thu Phong mới cảm thấy được một chút an ủi. Xem ra, vì nể mặt nàng, hắn cũng chẳng muốn so đo. "Chị, em mới chính là người bị hại, chị phải an ủi em mới đúng"

Liễu Yên Hồng không phục, chẳng lẽ vẻ mặt nàng không chân thật sao, hay là diễn chưa đến nơi, một chút quan tâm của chị gái cũng không có.

Người đàn ông đáng giận này, còn tỏ vẻ quang minh chính đại, chẳng lẽ hắn không biết, hắn là anh rể của nàng, phải quan tâm nàng, trân trọng nàng, chăm sóc cho nàng sao? Phượng Hề ở bên cạnh, cũng trêu chọc nói: "Tiểu Hồng à, chị thấy hình như không phải vậy đâu, có vẻ như Thu Phong bị em chiếm tiện nghi thì đúng hơn, nếu không thì sao anh ấy bất mãn như vậy chứ"

Nói xong, nàng cũng đến bên cạnh hắn, kéo tay hắn an ủi: "Ông xã, được rồi, không nên tức giận, ảnh hưởng đến gương mặt hết, nào, cười, cười một cái đi!" Có những người phụ nữ chăm sóc hết lòng, đối với đàn ông, thật đúng là một loại hạnh phúc.

Tiêu Thu Phong cười cười, nói: "Quay về phòng đi, để anh sự tích của cô em vợ này cho các em nghe, dưới lầu kí túc xá, mặt đất toàn là hoa hồng, các em nếu không tận mắt nhìn thấy, nhất định sẽ không tin"

Liễu Yên Hồng khẩn trương lên, mắc cỡ đỏ mặt, không làm nũng trong lòng Điền Phù nữa, xoay lại nắm tay Tiêu Thu Phong nói: "Xấu xa, không cho anh nói, không cho anh nói….."

Nhưng lúc này, Tiêu Thu Phong không sợ uy hiếp của nàng, ôm lấy hai bà vợ, đi về đại sảnh, bắt đầu kể chuyện như thật, để cho mọi người biết câu chuyện tỏ tình chấn động học viện Bắc Hải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận