Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Thân thể của Tiêu Thu Phong trong một khắc đã lui về phía sau, tay lùi ra xa, vẻ thoải mái ban đầu, lập tức có vài phần khẩn trương. Chánh Quân nhìn thì vẫn rất mạnh mẽ, khí thế cuồng động, nhưng trong long ông ta, đã có vài phần hối hận, kì thật ông đã cố gắng học tập Tae Kwon Do.

Không trở thành cao thủ chân chính, cũng không phải lỗi của ông ta, Tae Kwon Do và Judo của tiểu Nhật Bản có phần giống nhau, đều là thứ võ thuật phô diễn bên ngoài, thực lực bên trong không có, cứ luẩn quẩn trong cái vòng tròn như thế, không thể đột phá được cảnh giới mới. "Tiếp tôi một quyền….."

Không có được sự kích động mãnh liệt của mỗi lần chiến đấu khi xưa, vì đối với loại cao thủ như vậy, Tiêu Thu Phong thật sự có phần nhàm chán. Nhìn thấy Tiêu Thu Phong tránh né đã lâu, rốt cục đã đánh trả, rất nhiều người hưng phấn vô cùng. Còn Chánh Quân, đã tập trung sức lực, chuẩn bị tiếp đòn, nhưng cái loại không có nội kình này, chỉ dùng sức mạnh của bản thân, thật sự không có tác dụng cho lắm.

Quyền đã biến ảo, hư ảnh lóe ra, lao đến mạnh mẽ, tác động nhanh, nhanh như tia chớp, loại công kích lăng thiên này, đã làm toàn bộ tinh thần của Chánh Quân kinh ngạc đến ngẩn ngơ, cũng không biết rằng, quyền này không có biện pháp tránh né. Mặc dù không làm bị thương hắn, nhưng muốn cảnh cáo, và phân định thắng thua, một quyền này, tập trung nội kình, giờ phút này giống như một quả đấm thép đánh thẳng vào bụng Chánh Quân.

Trong khoảnh khắc, cảm giác đau nhức đi vào tim phổi, Chánh Quân cắn răng, hai tay che bụng, trên mặt đầy mồ hôi lạnh, một quyền này, đúng là người bình thường không thể chịu được, có thể trụ được không ngã xuống, xem ra cũng có chút cố gắng rồi.

Cơ hồ không ai nhìn thấy rõ một quyền kia, bởi vì thời điểm hai tròng mắt của mọi người thích ứng kịp, thì tay của Tiêu Thu Phong đã thu về, giống như là không động, chỉ thấy Chánh Quân đang quì dưới đất, khuôn mặt không ngừng run rẩy, tựa hồ như không chịu nổi đau đớn.


Tư Mã Lạc đến bên cạnh Kim bí thư, làm bộ như kêu lên: "A, Kim bí thư, Chánh Quân nhìn như không được thoải mái, có cần để ông ta nghỉ ngơi một chút không. Nếu không lại nói vũ giả Trung Quốc khi dễ kẻ yếu?"

Hai chữ kẻ yếu này, làm cho Chánh Quân nhíu mày, tay đang ôm bụng lập tức buông ra, cả người run run, ông kiêu ngạo vì dân tộc Đại Hàn, tuyệt đối không thể bại, đấy là tín ngưỡng sống của ông. "Tôi chưa bại!"

Chánh Quân quát lạnh một tiếng, lại vọt đến trước, lúc này đây, động tác của hắn nhanh hơn, mạnh hơn. Thật sự không có bộ dáng của một kẻ thất bại. Không biết tự lượng sức, Tiêu Thu Phong cả nhìn cũng không thèm, thân hình đột nhiên nhảy lên, một cước đạp ra, hai tay của Chánh Quân giơ ra ngăn cản, nhưng hắn đâu biết rằng, một cước này, hắn đâu thể cản, hai tay bị dẫm nát không nói, trên mặt còn để lại nửa vết giày.

Dưới sự công kích đó, thân hình hắn lui rất nhanh, văng thẳng vào tường, đứng dựa vào đó một cách khó khăn, mặc dù không bị thương, nhưng rõ ràng, từ chi của hắn run run, kình lực đã tan hết, không thể tái chiến được nữa.

So với bộ dáng đầy mồ hôi của hắn, Tiêu Thu Phong vô cùng thanh nhàn, thắng bại đương nhiên đã rõ ràng. "Gọi ông già của anh đến đi, anh thật sự quá kém." Đây vốn là một lời nói thật, nhưng tựa hồ đã kích thích Chánh Quân, khí lực vừa tan hết, trong lúc ấy, bất chợt xuất hiện, bộc phát hiện lên. "Tôi còn có thể tái chiến!" Hét lên một tiếng, hắn không nhận thua, quả nhiên là có võ đức của dân tộc Đại Hàn, dày mặt cự tuyệt thất bại.


Tiêu Thu Phong đã tức giận, nhìn thấy một tên vô sỉ như vậy, trên mặt đã có vài phần lạnh lùng, vốn không muốn để hắn bị thương, nhưng thật không ngờ, hắn không nằm xuống thì trận chiến này hình như không dứt được.

Tay giơ lên, đấm thẳng vào đầu gối của hắn, mọi người chỉ nghe được tiếng "Răng rắc" hình như là tiếng xương đầu gối vỡ vụn, thân hình của Tiêu Thu Phong trầm xuống, còn chưa chạm đất, một chân đá tới, lúc này, mặc cho Chánh Quân ngăn cản thế nào, cũng không có tác dụng.

Cả người hắn lao đi như tên lửa, va đập mạnh vào tường, không chỉ và chạm, mà nửa thân hình còn dính vào trong tường, máu tươi đã ộc ra trên mặt, tin chắc rằng không thể chiến đấu tiếp. Tiếng gầm rú phẫn nộ, nhưng bất luận là hắn dùng sức thế nào, vẫn không thể vùng vẫy ra khỏi tường, với chân khí nội kình như vậy, chỉ bằng mấy đường Tae Kwon Do của hắn có thể đỡ được sao?

Không chỉ như thế, chân của hắn, phỏng chừng cả đời cũng không bình phục, cho hắn cơ hội, nhưng không biết nắm giữ, đây là một bài học. Đến lúc này, hắn lại còn mở miệng chửi mắng, làm cho đám quan khách chính phủ cũng phải đỏ mặt, vừa rồi thổi phồng về cao thủ này nọ, thế mà lại có đức tính như vậy, ngay cả tên Kim bí thư, cũng phải cúi đầu, không dám nói gì. - https://truyenfull.vn

Tiêu Thu Phong nâng tay lên, đao khí phát ra, "xoẹt xoẹt" hai tiếng, đánh thẳng vào bức tường, làm cho nó sập xuống, chon vùi cả người Chánh Quân, chỉ còn lộ mỗi cái đầu, không ngừng co quắp. Giờ phút này, đừng nói là mắng, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. "Mau….. mau đi cứu Chánh Quân….."


Kim bí thư thấy không ổn, vội vàng đi đến, hắn không ngờ, người đàn ông Trung Quốc này lại mạnh mẽ như vậy, vừa rồi hắn vừa mới thổi phồng, một quyền đánh sập tường, nhưng người kia, lại chem. Sập cả tường, thật sự rất khó tin. Mấy tên kia vội vàng đỡ lấy thân thể của Chánh Quân, lập tức đưa đến bệnh viện.

Tư Mã Lạc tiến đến, ngượng ngùng nói: "Kim bí thư, tôi đã nói rồi, thân thể của Chánh Quân không khỏe, ông xem, mất nhiều máu như vậy, tin rằng cơ thể có vấn đề, các người nhất định phải kiểm tra cẩn thận, bằng không quốc gia sẽ tổn thất đi một nhân tài!"

Thua không dậy nổi rồi, lại còn bị mắng là nhân tài. Kim bí thư đương nhiên nghe ra sự chế nhạo trong đó, xấu hổ không biết cúi mặt vào đâu, cung kính đáp lời: "Tư Mã tiên sinh, thứ tội không thể tiếp đãi, các vị xin mời nghỉ ngơi, nếu có gì, xin cứ việc yêu cầu với khách sạn, ngày mai thị trưởng tự mình đến gặp, tiến hành giao lưu."

Vất vả rời đi, nhưng không thể phủ nhận, thái độ đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất là không còn sự cuồng vọng khi nãy. Quả thật là những thằng óc bò, muốn cưỡi lên đầu người khác, chỉ khi bị đập rồi, mới biết cái gì gọi là tôn kính.

Tiêu Thu Phong trên danh nghĩa là thành viên, nên không cần mở miệng, tất cả đã có Tư Mã Lạc xử lí, bất quá, hắn rất cao hứng, trận tỉ thỉ này, mặc dù chỉ kéo dài hơn mười phút, nhưng đã dương oai rất nhiều, làm cho đám bổng tử này biết rằng, Tae Kwon Do của chúng, chỉ là một cục phân.

Mở cửa xe, đối xử với Tiêu Thu Phong như một lão thái gia, đến nhà hang Trung Hoa, trên bàn toàn đồ ăn, dù Tiêu Thu Phong không khách khí, nhưng không ai trách cứ, vì loại chuyện này, quả thật làm cho người ta sảng khoái, đương nhiên là không quan tâm đến vấn đề tiền bạc.

"Người anh em, không cần khách khí, không đủ kêu thêm, coi chừng nghẹt bây giờ, rốt cục đã giải quyết xong, thật sự là sướng muốn chết, nhìn chú đánh tên bổng tử kia, ngay cả anh cũng dâng trào nhiệt huyết, muốn đi lại đập cho tên kia một cái, để cho bọn chúng biết, như thế nào mới là cao thủ."


Múa tay múa chân rất nhiều, nhưng Tiêu Thu Phong không quan tâm, chỉ tập trung vào chuyên môn ăn uống, mặc dù còn kém so với hương vị trong nước, nhưng còn đỡ hơn mấy món ở đây, có thể đầy bụng được.

Nhìn thấy Tiêu Thu Phong không phàn ứng, Tư Mã Lạc xấu hổ nói: "Thu Phong, sao chú không có phản ứng gì vậy, bị thương hả, có cần kiểm tra không? Phỏng chừng ngày mai lão già kia lại đến tìm."

Lão già trong miệng hắn, chính là người đứng đầu của giới Tae Kwon Do, Chánh Thái Huyễn. "Không có tính khiêu chiến, được rồi, anh không cần lo lắng, mặc kệ tôi, những người này để tôi đối phó, Tae Kwon Do ở đây thật sự quá kém, nếu lão Chánh Thai Huyễn mà như vậy, quả thật tôi rất thất vọng."

Nếu chỉ có bản lĩnh như thế, gọi đại một Thần Binh đội viên đến đây cũng được, cần gì phải tự mình chạy đến. Nghe Tiêu Thu Phong nói, Tư Mã Lạc cũng cười, nói: "Thu Phong, không sao là tốt rồi, chú biết đó, việc này chỉ có chú giúp được anh, chú cũng đừng quá đắc ý, Chánh Thái Huyễn là một cao thủ danh tiếng, như vậy cũng có vài phần công phu."

Tiêu Thu Phong lắc đầu nói: "Đối với tôi, vài phần không đủ, ít nhất là phải cỡ như lão già Tá Đằng, vậy mới đáng để tôi động thủ."

Tư Mã Lạc vừa nghe, trong lòng cả kinh, đương nhiên hắn biết về Tá Đằng, là gia tộc của Sơn Khẩu Minh, mà gần đây Sơn Khẩu Minh đã bị hủy diệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận