Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Tư Mã Lạc sửng sốt hỏi: "Hứa gì?"

"Tao muốn xã hội đen nước H"

Tư Mã Lạc trầm ngâm một lát, rồi cười quỷ dị: "Chỉ cần có thể làm tổng thống gặp phiền phức thì đừng nói là xã hội đen mà dù mày có muốn ngủ với vợ ông ta, có lẽ cũng không có vấn đề gì"

Có người vì quyền thế, không gì không thể.

Tiêu Thu Phong nhìn Tư Mã Lạc một cái nói: "Giúp tao tra xem vị trí của tổ dị năng M quốc. Tao ra ngoài chơi một chút"

Tư Mã Lạc hưng phấn gật đầu. Hắn hiểu rõ ý của Tiêu Thu Phong. Hắn lập tức đi ra ngoài liên lạc. Có đảng đối lập hợp tác, tin tức mà hắn nhận được càng dễ dàng hơn.

Tiêu Thu Phong cũng đã gọi điện cho bác, đương nhiên là chuyện đối phó với tập đoàn Tam Tinh.

"Thằng ranh, có việc mới gọi điện cho bác. Không biết bác có chết mày cũng có biết hay không?" Xem ra Bàn Tay Vàng thực sự rất giận. Tiêu Thu Phong là người thân duy nhất trên đời của ông. Đối với ông mà nói Tiêu Thu Phong chính là tất cả. Trong lòng ông ta luôn hy vọng có thể ở bên cạnh hắn.

"Bác, bác không nên tức giận. Bác không phải không biết cháu nhiều việc như vậy, sao có thể nhàn rỗi được chứ. Được rồi, đợi khi nào Long Đằng khởi động, cháu nhất định sẽ sang. Đến lúc đó bác muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được. Bây giờ bác giúp cháu xử lý tập đoàn Tam Tinh đi ạ"

"Được rồi, chuyện của cháu, bác còn có thể không làm sao. Chuyện nước H, bác cũng đã biết. Còn chuyện của cháu ở Nhật Bản, bác cũng biết. Thằng ranh này mạnh miệng ghê, còn nói cô bé Tiểu Duyệt chỉ là bạn. Bây giờ xảy ra chuyện, cháu lập tức lộ rõ chân tướng. Bác đã nói rồi, không phải người Tiêu gia, bác sẽ không giúp"

Vừa nghe đến vấn đề này, Tiêu Thu Phong lập tức ngậm miệng. Chuyện rất đơn giản sao lại trở nên phức tạp thế chứ.


"Tập đoàn Tam Tinh, cuối tuần sẽ đối phó giúp cháu. Phải cho bọn chúng một bài học để bọn chúng biết không nên quên tổ tông của mình"

Tiêu Thu Phong không nói gì nữa, nhưng Bàn Tay Vàng còn chưa nói xong. Tiêu Thu Phong thật sự ngại không muốn nghe nữa liền đưa điện thoại cho Thiên Nhan Duyệt ở bên cạnh. Tiêu Thu Phong cười nói: "Tiểu Duyệt, lại đây, có người muốn nói chuyện với em. Em nói với bác ấy nhé"

Thiên Nhan Duyệt rất khó hiểu, bác của Tiêu Thu Phong tìm nàng nói chuyện. Chẳng lẽ... chẳng lẽ bọn họ biết tâm ý của mình, nhưng điều này sao có thể chứ.

Tiêu Thu Phong không giải thích, lập tức đưa điện thoại cho Thiên Nhan Duyệt rồi rời đi uống rượu.

Nhưng khi Thiên Nhan Duyệt nghe được giọng nói kia, hoảng sợ kêu lên: "Bác Tiêu, là bác?"

Ông già vừa nghe rất cao hứng, cười nói: "Thì ra là Tiểu Duyệt. Xem ra các cháu phát triển nhanh thật, ở chung một phòng rồi hả"

Thiên Nhan Duyệt xấu hổ đến độ khuôn mặt xinh xắn đỏ ửng lên. Đúng là ở cùng một phòng nhưng đây là vì bảo vệ nàng. Hơn nữa mấy ngày nay bọn họ cũng chưa làm gì.

"Bác Tiêu, bác không nên hiểu lầm, bọn cháu không làm gì hết. Bác Tiêu, bác và Tiêu đại ca..." Đến tận bây giờ nàng vẫn rất kỳ quái tại sao mình lại được đối xử tốt hơn người khác rất nhiều.

"Đến bây giờ vẫn chưa nói cho cháu. Thực ra bác là bác trai của thằng nhóc Thu Phong này. Thực ra nó mới là ông chủ, ông già này chỉ làm thuê cho nó mà thôi, làm bác làm trâu làm ngựa nhưng ngay cả một lời an ủi cũng không có. Tiểu Duyệt, cháu phải an ủi bác đó"

Thiên Nhan Duyệt không nói gì, thật sự là không biết nói gì. Thì ra ông chủ sau lưng lại là Tiêu đại ca. Nghĩ đến chuyện ở HongKong năm trước, nàng đến tận bây giờ vẫn còn dở khóc dở cười. Thì ra Tiêu đại ca sớm đã giúp mình. Nhưng lại làm cho mình như vậy, thật đúng là không tưởng tượng nổi.


"Tiêu đại ca, anh là đồ xấu xa"

Cũng không biết là vô tình hay cố ý, nàng đã thay đổi cách gọi Bàn Tay Vàng từ "Bác Tiêu" thành "Bác. Thiên Nhan Duyệt dịu dàng an ủi nói: "Bác, bác không nên tức giận. Để lát nữa cháu bảo với anh Tiêu, người già không nên quá vất vả"

"Ừm, bây giờ mới đúng. Tiểu Duyệt, cháu cũng phải cố gắng đó. Cơ hội tốt như vậy, cháu tuyệt đối không được bỏ qua. Hơn nữa thằng này ưa mềm không ưa cứng. Cháu nhất định phải đối phó nó, khóc, làm nũng. Lần sau gặp mặt, bác tặng lì xì cho cháu"

Thiên Nhan Duyệt rất xấu hổ, tay nắm chặt điện thoại không nói nên lời. Nhưng là ông già lại coi như không cảm giác được gì, chào tạm biệt rồi cắt điện thoại. :

Bởi vì ngoại trừ Thiên Nhan Duyệt, ông ta còn có một phát hiện mới, đó chính là Lâm Thu Nhã mà Tiêu Thu Phong giới thiệu. Ông ta đã quan sát người phụ nữ này khá lâu, đây quả thật là một thiên tài buôn bán.

Chẳng qua làm ông ta hứng thú không phải điều này. Thiên tài kinh doanh, lúc nào ông ta cũng có thể bồi dưỡng ra được. Ông ta thay đổi tâm tư là bởi vì trong lúc vô tình phát hiện Lâm Thu Nhã đang ngẩn ngơ nhìn một bức ảnh. Mà đó lại là bức ảnh chụp thằng nhóc Tiêu Thu Phong. Điều này làm cho ông ta suy nghĩ miên man.

Tiêu gia rất đơn bạc, ông ta giờ phút này ngoại trừ chuẩn bị lực lượng cho Tiêu Thu Phong, thì còn một việc càng quan trọng hơn đó là tìm nhiều phụ nữ cho hắn. Nếu không vương quốc Long Đằng khổng lồ này chẳng phải không có ai kế thừa sao.

Tiêu Thu Phong đâu biết rằng ông bác lại có suy nghĩ kỳ quái này. Từ bên ngoài uống rượu về thấy Thiên Nhan Duyệt đang lặng lẽ đứng thừ người ra. Hắn có chút kỳ quái, dáng vẻ của cô bé này có chút là lạ.

"Tiểu Duyệt, em sao vậy. Không phải bác anh trêu em nên em giận đó chứ"


Khuôn mặt đỏ bừng bởi vì hốt hoảng càng thêm đỏ hơn. Thiên Nhan Duyệt lao vào lòng Tiêu Thu Phong, lí nhí nói: "Tiêu đại ca, anh có thích Tiểu Duyệt không?"

Sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này làm gì?

"Đương nhiên là thích. Tiểu Duyệt, em không nhìn xem, bên ngoài có bao nhiêu người hâm mộ em. Nếu ai mà không thích em, vậy chính là thằng mù"

Thiên Nhan Duyệt cười nói: "Anh không gạt em chứ?"

Tiêu Thu Phong gật đầu. Cô bé này sao lại mất tự tin như vậy. Siêu sao Thiên Nhan Duyệt với sự ôn nhu dịu dàng của phụ nữ phương Đông, vẻ hồn nhiên ngây thơ tạo thành phong cách riêng biệt trong làng giải trí. Điểm này rất nhiều người thừa nhận.

Phụ nữ như vậy có ai là không thích chứ?

Thiên Nhan Duyệt mừng rỡ nói: "Em biết, anh nhất định thích em. Tiêu đại ca, vừa nãy em đã đáp ứng bác. Bác nói...."

Nàng còn chưa nói xong, Tiêu Thu Phong đã biến sắc. Bác thường xuyên nói những lời không nên nói, đâu thể coi là thật chứ.

"Tiểu Duyệt, không cần phải để ý lời nói ông già đó. Có việc có thể tìm bác ấy hỗ trợ. Nhưng nếu không có việc thì không nên tìm bác. Bác ấy hay nói lung tung lắm"

Tiêu Thu Phong không hề lưu tình phê phán. Có trời mới biết trên đời có bao nhiêu người muốn được nói chuyện với Bàn Tay Vàng mà không có cơ hội. Tiêu Thu Phong thì hay rồi, coi lời của Bàn Tay Vàng thành nói lung tung.

Chẳng qua đây là đối với người ngoài mà thôi. Nhưng đối với người thân của mình, quá quan tâm sẽ thành nói nhiều.

"Nhưng Tiểu Duyệt đã đáp ứng. Bác bảo em làm, làm con dâu Tiêu gia. Còn nói sẽ tặng lì xì cho em. Anh, bác nhiều tiền như vậy, lì xì hẳn là không ít nhỉ"


Tiêu Thu Phong suýt ngất, sờ sờ trán, hình như vừa nãy uống hơi nhiều nên tai nghe lầm rồi.

"Tiểu Duyệt, em nói gì vậy. Anh không nghe rõ"

Thiên Nhan Duyệt hình như biết được tâm tư của Tiêu Thu Phong. Nàng vốn luôn nhút nhát nhưng giờ phút này lại trở nên dũng cảm. Giang tay ra ôm lấy cổ Tiêu Thu Phong. Đôi môi đỏ mọng ướt át đã dán chặt vào miệng hắn.

Nàng đã cố gắng chịu đựng, đã từng cố thử quên đi, nhưng nàng không làm được.

Sự xuất hiện của Ruth làm cho nàng đau lòng, nhưng lại mừng rỡ. Bởi vì đã cho nàng một lý do để theo đuổi.

Từ trước đến nay, nàng đều biết người phụ nữ của Tiêu Thu Phong là Liễu Yên Nguyệt. Bởi vì không làm cho Yên Nguyệt đau lòng nên nàng cố gắng khống chế bản thân, không muốn hạnh phúc của mình lại được xây dựng trên nỗi đau của người khác.

Nhưng Tiêu Thu Phong lại có người phụ nữ khác. Nếu đã có tiền lệ, nàng đương nhiên không thể nào buông tha. Đặc biệt vừa nãy bác đã nói làm cho nàng tỉnh ngộ. Tình yêu và hạnh phúc phải dũng cảm theo đuổi mới có.

Nụ hôn nhẹ nhàng tan đi, mặt ngọc của nàng vừa xấu hổ vừa hạnh phúc. Bây giờ nàng rốt cuộc đã dũng cảm làm theo trái tim mách bảo.

"Tiêu đại ca, em thích anh, em yêu anh. Em yêu anh từ lâu lắm rồi"

Trong phòng yên lặng, đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay vang rội. Ruth đang cười cười đi tới. Đi phía sau nàng chính là Tư Mã Lạc và đám Lý Cường Binh. Xem ra nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp của Tiêu Thu Phong, đám người Lý Cường Binh đã đến.

"Tiểu Duyệt, đáng lẽ em nên nói ra từ lâu rồi. Chịu đựng lâu như vậy rất khổ đó" Ruth nói mang theo vài phần chúc phúc. Bởi vì nàng hiểu rõ tâm trạng đó.

Mà Tư Mã Lạc lại nhìn vào Thiên Nhan Duyệt như một con chim nhỏ đang tựa vào lòng Tiêu Thu Phong, thở dài nói: "Lão đại, nói ra thật bội phục mày. Tư Mã Lạc tao bội phục nhất là mày. Trong Đông Nam tứ đại công tử, số mệnh thật là khác nhau. Ông trời thật bất công"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận