Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Người đàn ông trung niên vừa nghe, lập tức trừng mắt nhìn Thiên Nhan Duyệt một cái: "Chuyện này bố đã quyết định, đám hỏi với Lâm gia. Khải Dược cũng không nói gì sai. Con bây giờ đã được coi là con dâu Lâm gia"

Thiên Nhan Duyệt biến sắc, thoáng cái nhào vào lòng mẹ, vội vàng nói: "Mẹ, mẹ xem bố kìa. Chuyện lớn như vậy tại sao không thương lượng với con một chút. Con đã vào Tiêu gia ở, thành người của Tiêu gia. Hai người làm như vậy không phải đẩy con vào cảnh vô tình vô nghĩa sao?"

Là mẹ, đương nhiên thương con. Càng huống chi ở bên con gái thì ít, xa cách lại nhiều. Ngày bình thường đều chôn giấu trong lòng, giờ phút này cả nửa năm không gặp, dù có muốn trách cũng có chút không đành lòng.

"Nhan Duyệt, con cũng biết không bàn bạc với con sao. Con đó, một cô gái lại đến nhà người đàn ông khác ở. Chuyện như vậy nếu nói ra bố mẹ rất mất mặt"

Tiêu Thu Phong vốn còn định nói mấy câu vui vẻ, nhưng nhìn bộ dạng của người trong nhà này lập tức không có hứng thú. Giờ phút này lại càng không có ý nói chuyện. Bọn họ muốn nghĩ thế nào cũng được, theo ý bọn họ cũng tốt. Dù sao cũng là con gái Thiên gia, hơn nữa chỉ ở trong Tiêu gia hai ngày. Thật sự cũng không có nhiều liên hệ với Tiêu gia.

Nhưng Tiêu Viễn Hà và Điền Phù đi cùng cũng không thể nào thất lễ, họ tự hỏi trong lòng. Nếu như Thiên Nhan Duyệt là con gái của mình, bọn họ cũng sẽ giận. Cho nên cũng chỉ có thể cười cười lấy lòng, chào hỏi người Thiên gia.

"Thiên lão đệ, chú không nên hiểu lầm. Cô bé Nhan Duyệt cũng chỉ đến Tiêu gia hai ngày thôi, tham gia bữa tiệc sinh nhật Tiểu Hồng, không làm chuyện gì khác, hai người không nên giận"

Tất cả mọi người đều là thương nhân ở Thượng Hải, mặc dù không mấy khi gặp gỡ. Nhưng đương nhiên cũng đã gặp mặt.

"Đúng vậy, Thiên phu nhân, Tiểu Duyệt rất ngoan. Vừa nãy không phải còn nói chuẩn bị lát nữa sẽ về thăm hai người sao?" Điền Phù cũng mở miệng nói, nói tốt cho Thiên Nhan Duyệt. Mặc kệ như thế nào, con gái người ta cũng bị con trai mình bắt cóc, chiếm tiện nghi chính là Tiêu gia.


"Tiêu chủ tịch, xin lỗi, hôm nay đã đến quấy rầy. Thực ra chuyện này không quan hệ đến Tiêu gia. Sinh đứa con gái như vậy, tôi rất mất mặt, làm hai người cười chê" Mặc dù lời nói không nóng không lạnh. Nhưng vẻ mặt của ông ta làm cho mọi người rõ ràng cảm nhận được không muốn có quan hệ với Tiêu gia.

Người vợ hơi bực, hình như trách ông xã nói hơi quá. Thiên Nhan Duyệt dù có làm sai hơn nữa cũng là con gái của mình. Trước mặt người khác mà nói như vậy, không có thể thống gì.

Nhưng người đàn ông trung niên lại có chút tức giận quát: "Tôi không nói gì sai. Bây giờ bạn bè tôi đều nói này nói nọ sau lưng. Nói con gái Thiên gia không có gia giáo, không ngờ làm tình nhân của người khác. Mày, lập tức về cho tao. Sau này không cho phép đến Tiêu gia nữa"

Lòng tự tôn của Thiên Nhan Duyệt bị đả kích, không nhịn được khóc rống lên: "Bố, con không có. Con chỉ theo người đàn ông con yêu. Con chỉ theo đuổi hạnh phúc của mình"

"Không có, không có. Mày nhìn xem cái gì đây?" Một quyển báo đã bị ném vào người Thiên Nhan Duyệt. Trên bìa tờ báo, cảnh hai người Thiên Nhan Duyệt và Tiêu Thu Phong đang ôm nhau.

"Siêu sao quốc tế Thiên Nhan Duyệt, tuyên bố giải nghệ, trở thành tình nhân"

Chỉ là một bức ảnh đơn giản mà có thể có hiệu quả như vậy. Thật sự bởi vì Thiên Nhan Duyệt và Tiêu Thu Phong quá nổi tiếng. Tiêu Thu Phong một trong tứ đại công tử ăn chơi trác táng của Đông Nam, sớm đã có Liễu Yên Nguyệt ở trong nhà. Điều này không phải là bí mật trong giới thượng lưu Đông Nam.

Cho nên chụp được cảnh hai người thân mật, cho dù không phải thì những tờ báo lá cải cũng có thể biên ra.


Nhìn thấy những lời này trên tờ báo, không khác gì đổ dầu vào lửa càng làm cho hai vợ chồng Thiên gia thêm tức giận.

Người Tiêu gia có thể chấp nhận, nhưng không có nghĩa người khác có thể chấp nhận. Ít nhất đối với bố mẹ Thiên Nhan Duyệt mà nói, hai người không thể chấp nhận được. Con gái của mình, siêu sao quốc tế, có vô số công tử con nhà giàu tới nhà xin cưới, sao lại lưu lạc đến độ làm tình nhân của người khác chứ.

Thiên Nhan Duyệt đau khổ muốn chết. Nàng biết đây là ảnh chụp ở sân bay. Giây phút đó, nàng bởi vì cảm thấy hạnh phúc nên đã ôm Tiêu Thu Phong một chút. Nhưng thật không ngờ lại trở thành chủ đề trên báo.

"Đúng, bố mẹ nói không sai. Tiêu đại ca đúng là không chỉ có một người phụ nữ là con. Nhưng con yêu anh ấy. Bố, mẹ, xin hai người tôn trọng sự lựa chọn của con, có được không?"

Người đàn ông thở hổn hển, nói: "Tiểu Duyệt, mày thực sự ngoan cố. Đến lúc này con còn mắc thêm một lỗi nữa. Dù cho người đàn ông này không có người phụ nữ nào khác, bố cũng không đồng ý gả con vào Tiêu gia. Thằng này là đồ bại hoại, ăn chơi trác táng, người ta gọi nó là công tử phong lưu. Tao sẽ không để con gái mình rơi vào vũng bùn, cả đời cũng không thể đứng dậy"

Nói rất lẫm liệt, nhưng Phượng Hề ở bên cạnh đã hơi tức giận. Từ khi đi vào Tiêu gia, nàng đã là người của Tiêu gia. Giờ phút này có người chửi bới Tiêu gia. Hai lão xấu hổ không tiện mở miệng. Nhưng nàng lại khác. Nàng vốn là một người phụ nữ có nhiều tiếng tăm, thật sự không bị khắc chế. - .

"Thiên tiên sinh, mời ông chú ý lời nói của mình một chút. Tiêu gia chúng tôi mặc dù không được coi là danh môn vọng tộc đỉnh cấp, nhưng không cho phép người khác nói ba nói bốn. Hơn nữa tôi cũng thấy Nhan Duyệt thật đáng thương. Có loại bố mẹ như hai người, đúng là một sự không may mắn"

Nếu bọn họ không nể mặt, Phượng Hề đương nhiên cũng không dễ chọc vào. Huống chi phía sau nàng còn có rất nhiều người em.


"Đúng vậy, chị Nhan Duyệt, hạnh phúc là chuyện cả đời. Nếu như chị gả cho kẻ bất lực này của Lâm gia, vậy đâu có hạnh phúc. Em vẫn chưa nói với chị. Chị Thu Nhã hình như bị tên chết tiệt này còn có một lão già chết tiệt bức đến độ phải rời khỏi Lâm gia. Người như thế, thật sự không cần để ý đến. Nếu không tối nhất định không thể ngủ được"

Giữ gìn vinh quang của Tiêu gia, mỗi người đều có trách nhiệm. Ngay cả Liễu Yên Hồng cũng mở miệng nói. Nàng biết tỷ tỷ dịu hiền, dù cho bị thiệt cũng chỉ có thể nhẫn nại. Nên nàng phải ra mặt thay cho chị.

"Gặp phải loại bố mẹ này, tốt hơn hết là không có còn hơn" Thi Diễm bên cạnh cũng tức giận nói.

Lâm Khải Dược đã không thể chịu nổi, quát: "Này, tôi nói các người không nên chuyển chủ đề. Hôm nay tôi không muốn đến đây gây chuyện. Các người không nên đổ chuyện lên đầu tôi. Là chú Thiên tới tìm Thiên tiểu thư, tôi chỉ dẫn đường mà thôi"

Tính cách của người này là như thế nào, ngay cả Liễu Yên Nguyệt là người phụ nữ khoan dung nhất cũng biết. Dẫn đường? Sợ là hắn không có lòng tốt như vậy.

Đã nói đến nước này coi như đã không còn khả năng thay đổi. Phụ nhân cầm tay Thiên Nhan Duyệt nói: "Nhan Duyệt đây là chuyện quan hệ cả đời. Con nếu như không nghĩ cẩn thận, sẽ không có đường lui đâu"

Thiên Nhan Duyệt gần như không hề suy nghĩ, chỉ gật đầu kiên định.

"Mẹ, con đã suy nghĩ cẩn thận, hơn nữa đã suy nghĩ rất lâu. Nếu như không có Tiêu đại ca sẽ không có Thiên Nhan Duyệt ngày hôm nay. Con tin vào lựa chọn của mình, cũng tin rằng Tiêu đại ca có thể là chỗ dựa cả đời của con. Mẹ, mẹ cho con cơ hội lựa chọn nhé"

Liễu Yên Nguyệt vẫn không nói gì đã mở miệng. Ở Tiêu gia, ngoại trừ hai lão, chuyện này nàng có quyền lên tiếng nhất. Giờ phút này nàng đã muốn nói gì đó.


"Chú Thiên, dì, Tiểu Duyệt là con gái hai người. Hai người yêu em ấy, điểm này không có gì phải nghi ngờ. Mặc dù hai người giận em ấy lựa chọn một tương lai không sáng suốt. Nhưng cháu rất muốn nói với hai người một câu. Nếu như hai người thật sự kiên quyết ép Tiểu Duyệt phải cưới người đàn ông này, cháu có thể cam đoan với hai người. Tương lai của em ấy nhất định sẽ không hạnh phúc"

Dù Thiên Nhan Duyệt thật sự không thể trở thành người phụ nữ của Tiêu Thu Phong. Nhưng Lâm Khải Dược quá ti tiện, vô sỉ, giống hệt bố hắn, vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn. Lâm Thu Nhã là ví dụ tốt nhất, không cần phải chứng minh nữa.

Phụ nhân hình như đã bị đánh động, nhẹ nhàng nói với chồng: "Ông xã, việc này chúng ta hãy bàn bạc lại…"

"Chú Thiên, chú nhìn xem người nhà bọn họ đó, không hề nói lý. Nhan Duyệt ở đây sẽ bị bọn họ làm hư hỏng. Chúng ta không cần phải nói nhiều với bọn họ. Mang Nhan Duyệt đi thôi"

Lâm Khải Dược lập tức khuyên bảo. Cơn giận của bố Thiên Nhan Duyệt là do hắn khơi lên, đương nhiên không thể làm cho nó bị tắt.

"Nhan Duyệt, lập tức đi theo bố"

"Xin lỗi, bố. Con bây giờ không thể đi theo bố. Ngoại trừ Tiêu đại ca, con sẽ không thích bất cứ ai. Nếu như bố muốn con gả cho người này, con nhất định không về"

Phụ nhân thương con, lại sợ chồng tức, vội vàng nói: "Tiểu Duyệt, con nghe lời đi, về trước, chuyện này chúng ta sẽ bàn lại…"

"Không cần bàn lại, chuyện này cứ quyết định như vậy. Tiểu Duyệt, mau đi theo bố. Nếu không sau này mày không phải con bố"

Thiên phụ khư khư cố chấp, rốt cuộc ra thông điệp cuối cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận