Thiên phụ có thể dừng trước bờ vực, đây là chuyện rất đáng mừng. Ít nhất Thiên Nhan Duyệt đã không còn điều tiếc nuối nữa, có thể toàn tâm toàn ý dành cho tình yêu. Cả đời này sẽ vì Tiêu Thu Phong.
Trước khi đi, Thiên phụ nói một câu mà ông vốn nghĩ sẽ không bao giờ nói ra: "Chăm sóc tốt cho Tiểu Duyệt, làm cho nó hạnh phúc"
Chỉ vài lời đơn giản, nhưng trải qua kiếp nạn lần này, Thiên phụ đã hiểu ra rất nhiều.
Thiên Nhan Duyệt như một con chim nhỏ bám vào tay Tiêu Thu Phong, khuôn mặt đầy hạnh phúc. Bây giờ đối với nàng mà nói, nàng có hai gia đình hạnh phúc.
Về đến Tiêu gia, mọi người đang lo lắng chờ tin tức. Thấy hai người bọn họ, tất cả mọi người đều chạy ra.
"Mẹ, con nói rồi mà, Phong đã ra tay có chuyện gì không giải quyết được chứ. Mẹ xem mình kìa, lo lắng đến thế này cơ mà" Liễu Yên Nguyệt đỡ Điền Phù đang rất khẩn trương. Nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của Thiên Nhan Duyệt liền biết mọi chuyện đã được giải quyết một cách êm đẹp.
Thiên Nhan Duyệt đã chạy vọt đến, đỡ tay kia của Điền Phù: "Mẹ, xin lỗi đã làm mẹ lo lắng. Bây giờ không có việc gì rồi ạ. Bố con còn nói sau này sẽ không phản đối con ở Tiêu gia nữa"
Lời này vừa ra làm tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Điền Phù thở dài một hơi, gật đầu nói: "Vậy là tốt rồi, Tiểu Duyệt, con còn nói. Mẹ nghe Yên Nguyệt nói, sợ đến chết đi được, tim còn đang đập thình thịch đây này"
Tiêu gia khẩn trương như vậy, chỉ có mình Phượng Hề là bình tĩnh một chút. Ngoại trừ sự tin tưởng dành cho Tiêu Thu Phong, đương nhiên cũng bởi vì tính cách của nàng kiên cường hơn những người phụ nữ khác. Sự dịu dàng của nàng chỉ dành cho Tiêu Thu Phong. Hơn nữa chuyện của Thiên gia, gieo gió gặt bão, không trách ai khác được.
Nếu như người đàn ông đó không phải là bố của Thiên Nhan Duyệt mà dám đối với Tiêu gia như vậy. Thì cho dù ông ta không tự sát, nàng cũng phái người đến giết. Cho nên sâu trong lòng nàng, thực sự không hề lo lắng.
"Không có gì là tốt rồi. Có thể thấy rõ bộ mặt thật của người Lâm gia, cũng là một chuyện hay. Cũng may Tiêu gia chúng ta vẫn chống chọi được. Nếu không.... Tiểu Duyệt, ông bố ngoan cố của em sẽ không công kích Tiêu gia nữa chứ?"
"Phượng tỷ, xin lỗi làm mọi người phiền phức. Chuyện đó sau này nhất định sẽ không xảy ra nữa" Bị lừa một lần, Thiên Nhan Duyệt biết bố đã hiểu ra ai là bạn, ai là địch.
Tiêu Viễn Hà cũng cười nói: "Tốt rồi, nếu đã là quá khứ, vậy không cần nhắc đến nữa. Mọi người chắc cũng đói rồi, bụng bố đói lâu lắm rồi. Nếu không ăn, bố có thể vào viện mất"
Đúng vậy, bởi vì chuyện của Thiên phụ, mọi người đều lo lắng. Bây giờ mọi việc đã xong, Tiêu Viễn Hà mới phát hiện mình đã rất đói.
Điền Phù cũng cười nói: "Mấy con xem, mẹ quên mất. Được rồi, ăn cơm thôi, ăn thôi"
Chuyện của Thiên gia hóa thành hư vô trong bữa ăn thân mật. Thiên Nhan Duyệt nâng chén cảm ơn mọi người Tiêu gia đã quan tâm. Nàng lại bị Điền Phù mắng cho một trận. Nàng lúc này đã là người Tiêu gia. Người một nhà đương nhiên không có gì phân biệt. Cho nên mọi người giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên, không cần cảm ơn.
"Tiểu Duyệt, mẹ nói không sai. Em bây giờ đã là người Tiêu gia, là chị em với bọn chị, tuyệt đối không được như vậy. Em biết truyền thống của Tiêu gia rồi đó. Mọi người vui vẻ là được, không được xa cách"
Trong lòng Phượng Hề, Thiên Nhan Duyệt cũng chỉ là một cô em gái, giống như Liễu Yên Hồng vậy, cần người quan tâm chăm sóc. Nhìn vẻ cẩn thận của nàng, trong lòng Phượng Hề không khỏi có chút động lòng.
"Lại có thêm một cô em siêu sao xinh đẹp đáng yêu. Tiêu gia sau này sẽ càng náo nhiệt hơn, chỉ là càng tiện nghi cho Phong. Chúng ta phải nghĩ biện pháp không cho anh ấy tốt quá. Phượng tỷ, chị hay có biện pháp nhất. Sau này Phong sẽ giao cho chị quản lý"
Liễu Yên Nguyệt pha trò, Phượng Hề trong lòng lại thầm kêu khổ. Nàng mặc dù tự nhận mình thông minh, tâm tư mẫn tiệp. Nhưng muốn quản lý người đàn ông này đâu phải dễ như vậy. Hơn nữa nàng vào Tiêu gia, toàn tâm toàn ý vì Tiêu gia, chưa bao giờ sẽ nghĩ ước thúc Tiêu Thu Phong. - .
"Không đâu, Yên Nguyệt, em không phải đã nói chị em càng nhiều càng tốt sao. Chị còn đang định bảo Phong mang chị Vũ mà em nói về đây, để cho chị gặp"
"Đúng rồi, còn có Ruth. Chị Yên Nguyệt, Phượng tỷ, mọi người có biết Ruth không?" Thiên Nhan Duyệt cũng mở miệng tiết lộ bí mật của Tiêu Thu Phong. Liễu Yên Nguyệt sửng sốt, quay đầu lại trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong một cái: "Sao lại không biết. Ruth còn ở lại đây mấy ngày. Khi đó Phong nói với chị, Ruth rất điêu ngoa ngang ngạnh, rất xấu, ồ, thì ra là gạt người ta"
Thiên Nhan Duyệt lập tức cười nói: "Không phải đâu, chị Ruth rất dịu dàng, lại rất biết chăm sóc người khác. Chị ấy rất tốt với Tiêu đại ca, sao lại nói chị ấy điêu ngoa ngang ngạnh chứ?"
"A, chị biết rồi, nhất định là Tiêu đại ca vì lấy lòng chị Yên Nguyệt, nên cố ý nói xấu chị Ruth. Tiêu đại ca, anh xong rồi. Lần sau em gặp chị Ruth, nhất định sẽ nói những lời này cho chị ấy biết"
Về chuyện của Ruth, có lẽ chỉ Phượng Hề mới biết. Thiên Mệnh đã chết, Bạch Sắc thối lui. Bây giờ sát thủ đứng đầu thế giới chính là Phong Linh.
"Được rồi, được rồi, ăn cơm thôi. Tiểu Duyệt, em cái tốt không học, hết lần này đến lần khác lại nói xấu anh" Tiêu Thu Phong vừa ăn vừa mở miệng nói. Thực ra thấy ba nàng hòa hợp với nhau như vậy, hắn rất cao hứng. Diễm phúc không thằng đàn ông nào không muốn. Nhưng có thể hưởng thụ, lại không bị phiền toái, không phải người đàn ông nào cũng có thể làm.
Điền Phù cũng nói: "Thằng ranh này, chuyện mình làm còn sợ Tiểu Duyệt nói ra. Tiểu Duyệt, không phải sợ, mẹ ủng hộ con. Tiểu Phong chỉ cần làm chuyện gì xấu, con cứ nói ra. Chúng ta sẽ bắt Tiểu Phong sửa lại"
Phượng Hề thở dài một hơi, nói: "Mẹ, sửa nhà thì còn được. Tốt nhất mẹ bảo bố mau xây thêm phòng đi. Con lo là sau này Tiêu gia chúng ta sẽ chật chội đó"
Tiêu Viễn Hà lắc đầu nói: "Phượng Hề, chuyện của con, bố sẽ xử lý ổn thỏa? Nói cho các con một tin tức tốt, trang viện bên cạnh bố đã mua xong. Bây giờ đang thiết kế, chuẩn bị sửa chữa lại hoàn toàn. Chờ sau khi có bản thiết kế, các con cho ý kiến, thích nhà như thế nào, cũng không có vấn đề gì"
Tiêu Thu Phong lắc đầu nói: "Bố, nơi này đủ lớn rồi, ở hơn trăm người cũng được. Sao bố phải lãng phí như vậy?"
"Đây không phải là lãng phí. Tiểu Phong, con có thể không biết. Tiêu gia luôn luôn đơn truyền. Bây giờ con coi như không chịu thua kém, chỗ ở của Tiêu gia có thể mở rộng nói rằng người Tiêu gia nhiều lên. Chuyện tốt này sao có thể là lãng phí chứ. Chỉ cần mọi người vui vẻ, bố sẽ có biện pháp mua tiếp trang viện còn lại, đảm bảo làm các con hài lòng"
Thật không ngờ, Tiêu Viễn Hà đã sớm ra tay. Xem ra ông còn khẩn trương hơn bất cứ ai. Trang viện Tiêu gia đã rất lớn, bây giờ lại muốn mở rộng gấp đôi, chẳng lẽ muốn xây Hoàng cung sao?
Chẳng qua vừa nhắc đến con cái, Liễu Yên Nguyệt liền nghĩ đến em bé, tâm trạng trở nên buồn bực.
Phượng Hề thấy, mà Tiêu Thu Phong cũng thấy.
Buổi tối, Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng chui vào phòng Liễu Yên Nguyệt. Biết cô nàng này có suy nghĩ, hắn là chồng phải an ủi nàng một chút.
Nhưng vừa đến cửa phòng ngủ, bên trong lại truyền ra giọng nói. Thì ra trước khi hắn đến, Phượng Hề đã đến đây.
"Phượng tỷ, chị nói đây là sao. Em với Phong đã hơn năm, nhưng bụng vẫn như thế. Mỗi lần thấy mẹ nhìn bụng mình, em rất xấu hổ. Bây giờ còn sợ nữa"
Phượng Hề khuyên nhủ: "Yên Nguyệt, chuyện này không phải một người là có thể làm được. Em không hỏi tên xấu xa đó, hay là vấn đề ở anh ấy?"
Liễu Yên Nguyệt lập tức nói: "Phượng tỷ, em không dám hỏi. Nếu thật sự là em không thể sinh em bé thì làm sao giờ. Em sợ lắm"
Phượng Hề có chút không đành lòng cười nói: "Yên Nguyệt, em không nên dọa mình làm gì. Có thể là do em quá khẩn trương, không thả lỏng nên mới không có bầu. Hay là em thử lại một lần xem"
"Phượng tỷ, chị không nên cười em. Em đã sớm thử rồi, còn tính cả ngày nhưng vẫn không có phản ứng gì"
"Không nên lo lắng. Chị vào Tiêu gia cũng đã ba tháng mà vẫn không có động tĩnh gì. Không sao, chờ Tiểu Duyệt xem sao. Nếu như Tiểu Duyệt không có phản ứng, vậy chúng ta phải bắt Tiểu Phong đi kiểm tra. Yên Nguyệt, em không biết hai ngày trước mẹ cũng hỏi chị. Xem ra mẹ rất sốt ruột"
Nói đến đây, hai nàng đều lo lắng.
Tiêu Thu Phong đứng ở ngoài cửa, nghe hai nàng nói chuyện đúng là dở khóc dở cười. Có chuyện hắn vẫn không nói gì. Thực ra sinh hoạt với Liễu Yên Nguyệt đã hơn năm nay mà không có.