Tiêu Thu Phong rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của lão hồ ly đó, biết ông ta rõ ràng là cố ý. Lúc này mấy cô nàng đang vây quanh, hình như rất khó chịu vì sự phong lưu của hắn.
"Thu Phong, chỉ cần cậu giúp tôi chuyện này, chuyện cậu với cháu gái tôi cũng có thể thương lượng. Cậu cũng biết cháu gái tôi mặc dù nhỏ tuổi, nhưng vẫn là một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp, phải không?"
Ông giỏi lắm, Tiêu Thu Phong thiếu chút nữa tức đến nổ phổi. Có việc thì nói, có rắm thì phóng, kéo người phụ nữ của tôi vào làm gì, ngại tôi sống quá hạnh phúc hả?
"Ha ha, Đinh lão, chuyện ông nói thực sự cần phải bàn bạc một chút. Như vậy đi, chúng ta vào văn phòng. Yên Nguyệt, bọn em chuẩn bị chút đồ ăn để mời khách" Tiêu Thu Phong không cho các nàng cơ hội mở miệng, vội vàng kéo Đinh Bổn Quân chạy nhanh ra khỏi phòng khách.
Đương nhiên theo kịp chỉ có ba người Dạ Ưng. Chúng nữ mặc dù rất khó chịu, nhưng khi đàn ông bàn việc, các nàng cũng phải biết rõ. Cho nên mặc dù đều chu miệng lên nhưng coi như vẫn nghe lời.
Vào phòng, Tiêu Thu Phong không hề khách khí, quát với lão già: "Này, tôi nói lão bá. Ông có chuyện gì thì nói ra, đừng có xen vào chuyện riêng của tôi. Còn có chuyện nói với ông, tôi không có suy nghĩ gì với cháu gái Mỹ Đình của ông, ông không nên nói lung tung. Như vậy rất dễ làm cho người khác hiểu lầm"
"Lão Đại, những mỹ nữ xinh đẹp đó, một mình hưởng hết cũng không phải tốt lắm đâu. Bây giờ biết sự lợi hại rồi chứ" Dâm Tặc sớm không nhịn được cười, lúc này đi vào trong phòng sao còn nhịn được nữa. Đây là lần đầu tiên hắn thấy vẻ mặt khó coi của Tiêu Thu Phong, đương nhiên rất thoải mái.
Túy Quỷ uống một ngụm rượu rồi nói: "Dâm Tặc, mày rõ ràng là hâm mộ người ta mà. Nếu như tao cũng có bốn mỹ nữ tuyệt sắc như Tiêu Thu Phong, thì dù phiền chết tao cũng nguyện ý"
Thật sự là người không thể dựa vào bề ngoài mà đánh giá, Tửu Quỷ luôn lạnh nhạt cũng có thể nói ra những lời đó. Chẳng qua các nàng ở Tiêu gia đều nghiêng nước nghiêng thành. Đặc biệt là Vũ, sớm đã là công chúa trong lòng mọi người ở Long Tổ. Giờ phút này cả thể xác và tinh thần đều thuộc về Tiêu Thu Phong, điều này sao không làm bọn họ đố kỵ chứ.
"Thu Phong, điều này cũng không thể trách ta, ta chỉ nói thật mà thôi. Chuyện Triệu Nhược Thần, ta cũng không nói quá mà. Cậu phải cho Nhược Thần một danh phận. Lại nói đến cháu gái ta, lâu như vậy nó vẫn không chịu về, đây không phải là họa mà cậu gây ra sao. Nói cậu vài câu, coi như tiện nghi cho cậu"
Phong lưu quá, thực đúng là làm cho Tiêu Thu Phong có chút đau đầu. Có một số việc hắn không hề muốn mà.
"Được rồi, không nói nữa. Việc này để sau hãy nói. Đinh lão đầu, nếu như ông không có việc gì xin cứ tự nhiên. Tôi không có thời gian tiếp ông"
Thấy Tiêu Thu Phong thực sự không nhịn được nữa, mấy người mới im. Đinh Bổn Quân nói: "Được rồi, bây giờ chúng ta nói vào chuyện chính. Thu Phong, lần này đến tìm cậu, để cậu nghĩ biện pháp không cho Long Tương làm Đông Nam thêm hỗn loạn nữa. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của rất nhiều người, ảnh hưởng đến hình ảnh của chính phủ"
Tiêu Thu Phong sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn Đinh lão: "Đinh lão, ông có nói nhầm không thế, chuyện này không phải quá đơn giản sao. Long Tương mặc dù ngông cuồng nhưng không phải người đứng đầu. Một câu nói của ông không phải xong sao?"
Đinh Bổn Quân cười khổ nói: "Cậu cho rằng dễ dàng như vậy sao. Người ta có lý do vì con trai, nên dù có hơi quá một chút ta cũng không thể mạnh mẽ ra lệnh. Hơn nữa mệnh lệnh của ta, ông ta không nhất định đã nghe"
"Vậy còn ông ta, ông ta ra lệnh không phải ai cũng nghe sao" Tiêu Thu Phong tin rằng trong quốc gia không có một ai không nghe lệnh Số một.
Đinh Bổn Quân gật đầu nói: "Cậu nói không sai. Mệnh lệnh của Số một đúng là có thể làm cho Long Tương thu lại. Nhưng như vậy sẽ để lộ hành tung. Cậu cũng biết, đến Đông Nam là có mục đích, bị người phát hiện không phải phí công vô ích sao. Thủ trưởng nói cần một thời gian nữa. Cho nên chuyện này ông ta không thể ra mặt"
Chuyện này bảo hắn đi, xin lỗi, hắn cũng đang muốn tìm lý do không chạm mặt với Long Tương mà.
"Xin lỗi, người như Long Tương, tôi thực sự không có cách nào. Các người tự mình xử lý đi" Tiêu Thu Phong thực sự không muốn quản chuyện này.
Đinh Bổn Quân nháy mắt ra hiệu. Dạ Ưng tiến lên một bước nói: "Thu Phong, chuyện này đúng là cần mày hỗ trợ. Chúng ta nghi ngờ con trai Long Tương không bị bắt cóc. Ông ta làm nhiều như vậy chỉ là tạo ra chứng cứ giả, lấy một lý do để làm loạn Đông Nam mà thôi"
Tiêu Thu Phong cả kinh nói: "Các người khẳng định?"
Túy Quỷ cũng nói; "Chúng ta phát hiện ra mấy nơi mà Long Thiên Hành có thể ẩn náu. Nhưng cao thủ bên cạnh Long Tương thực khó đối phó. Trừ mày, hình như ở Đông Nam chúng ta không tìm được ai thích hợp hơn. Chỉ cần tìm được Long Thiên Hành, như vậy Long Tương sẽ không có cớ tiếp tục gây loạn nữa"
Tiêu Thu Phong hơi chấn động, nói: "Có phải Long hành bát sứ đều đã đến đây?"
Dạ Ưng khẽ gật đầu. Bên cạnh Long Tương, cường đại nhất chính là Long hành bát sử. Mỗi một người đều là cao thủ, tuyệt đối có thể một đấu một với Túy Quỷ. Tám người này, Tiêu Thu Phong rất quen thuộc. So với tám người này, mặc dù Long Tương là nghĩa phụ nhưng còn xa lạ hơn.
Hắn hoặc là chưa từng gần gũi với nghĩa phụ.
Đinh Bổn Quân nói: "Long hành bát sử, bọn Dạ Ưng cũng không thể đối phó nổi. Nhưng đó chỉ là những điều mà các người thấy. Lực lượng ngầm của Long gia tuyệt đối vượt qua phỏng đoán của các người. Cho nên dù như thế nào, Thu Phong, dù là vì chính cậu, hoặc là vì quốc gia. Có một số việc cậu không được lẩn tránh"
"Hơn nữa tôi có thể đảm bảo với cậu, những điều cậu làm hôm nay, tương lai sẽ được bồi thường gấp bội. Cậu hãy tin ta" Đinh Bổn Quân nghiêm mặt nói. Với khí chất quân nhân của ông ta, không hề giả vờ. Điều này Tiêu Thu Phong có thể nhìn ra được.
"Được rồi, chuyện này tôi sẽ hỗ trợ. Chỉ cần Long Thiên Hành thực sự tồn tại, tôi nhất định sẽ kéo được hắn ra" Dù là thật hay giả, mục đích của hai người chỉ có một, đó chính là Long Thiên Hành. Nếu như Đinh lão nói là thật, vậy coi như là cho ông ta một phần ân tình.
Chẳng qua lần này có lẽ hắn sẽ phải đối mặt với người mà hắn không muốn nhất.
Có câu trả lời vừa ý, Đinh Bổn Quân đương nhiên lập tức rời đi, nói đợi có kế hoạch cụ thể sẽ báo lại cho Tiêu Thu Phong.
Chẳng qua trước khi rời đi, Đinh Bổn Quân rất cảm kích cầm tay Tiêu Thu Phong: "Thu Phong, chỉ cần hoàn thành việc này, chuyện giữa cậu và cháu gái ta, ta chắc chắn sẽ ưu tiên cậu. Cậu yên tâm"
Tiêu Thu Phong thiếu chút nữa định đá cho lão già một cái. Lão già này rất thích lảm nhảm. Không biết mấy cô nàng đi theo đang nhìn chằm chằm vào mình sao?
Về phần Tiêu Thu Phong giải thích về Triệu Nhược Thần và Đinh Mỹ Đình như thế nào, đương nhiên là phải đóng cửa lại, mở tòa án gia đình. Ngay cả Liễu Yên Hồng cũng bị cấm cửa không cho vào.
Mà gần tiếng sau đi vòng vòng rất lâu, Đinh Bổn Quân đã về đến một nơi rất bí mật, đây là chỗ ở tạm thời của Số một.
Lão già hình như đang đợi Đinh Bổn Quân về. Thấy ông ta, lập tức vội vàng hỏi: "Thành công chứ?"
Đinh Bổn Quân cười nói: "Được rồi, Lão Đại. Chuyện ông gia cho, không phải nói là đối phó với một tiểu hồ ly sao. Cho dù trùng phong hãm trận, tôi đã có lần nào chưa hoàn thành nhiệm vụ đâu"
Lão già vừa nghe, mỉm cười nói: "Hắn có nghi ngờ gì không?"
"Không có, chẳng qua Lão Đại lần này tôi bị thiệt. Vì làm cho hắn tin, tôi phải bán cả cháu gái mình đó"
Lão già sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười nói: "Lão Đinh, đây không phải hợp ý lão sao. Anh bạn trẻ đó, dù ta vẫn chưa có quyết định sử dụng, nhưng với biểu hiện của cậu ta bây giờ, nếu lấy cháu gái ông nhất định sẽ không thua thiệt. Yên tâm, nhiều nhất lúc việc vui của bọn họ, ta tặng một món quà"
Đinh lão nhân cơ hội: "Lão Đại, ông rốt cuộc muốn hắn làm gì, vì sao không ngừng muốn thử hắn?"
Lão già khoát tay nói: "Ông không cần hỏi, đến lúc đó sẽ biết. Bây giờ phải lập tức đặt ra phương án hành động, tôi cần phải mau chóng biết kết quả"
Đinh Bổn Quân mặc dù khó hiểu nhưng không hỏi nữa, quát với Dạ Ưng: "Dạ Ưng, Long Tổ và Quân thần ta đều có thể cho anh chỉ huy. Hành động lần này nhất định phải thành công. Tiêu Thu Phong chỉ là dự bị, nếu như không có gì đáng ngại, ta sẽ không cho cậu ta cơ hội ra tay. Anh hiểu chứ?"
Trước mặt lão già làm người ta kinh ngưỡng này, Dạ Ưng không dám nhiều lời: "Vâng, Đinh thủ trưởng"
Đinh Bổn Quân rất hài lòng, nhưng lão già bên cạnh lại khẽ thở dài. Long Tổ và Quân thần đều là nhân tài hàng ngàn người có một, nhưng đều không phải điều ông ta muốn. Lão miêu lại quá già. Nhiệm vụ nặng nề này không ai có thể kham nổi. Bây giờ chỉ hy vọng Tiêu Thu Phong có thể tạo ra kỳ tích, đừng làm cho ông ta thất vọng. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Nhưng Tiêu Thu Phong thực sự có thể sao? Lão già thở dài một hơi, trong lòng hình như có rất nhiều chuyện, không thể phát tiết.