Mọi người đều sửng sốt, Tư Mã Lạc thì đỏ mặt, nói: "Thu Phong, mày không nói giỡn chứ, quét sạch cả trái đất, cuối cùng là bự cỡ nào?"
Từ khi mấy người này liên hợp lại, mỗi lần Tiêu Thu Phong nói với vẻ chân thật như vậy, hơn nữa lại dặn rất rõ ràng. Chỉ duy nhất lần này, hắn nói rất mơ hồ, làm người nghe không hiểu được.
Nhưng, Tiêu Thu Phong không giải thích, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng: "Không cần giải thích, tao chỉ có thể nói một câu, mày về nói với ông mày chuẩn bị tốt, về phần tin hay không, đó là chuyện của mọi người"
Sắc mặt Triệu Quang Bình đã mất tự nhiên, hỏi: "Thu Phong, vậy chúng ta phải chú ý những cái gì?"
"Tu thân dưỡng tính, hám nhiên bất động"Nhìn thấy ông còn muốn hỏi, Tiêu Thu Phong nói tiếp: "Mấy ngày nữa, con phải đi xa, sau đó, có lẽ con sẽ vào kinh"
Vào kinh là một kế hoạch rất dài, nhưng Tiêu Thu Phong quyết định phải làm trước, bởi vì trong kế hoạch trọng sinh, cần hắn phải làm như vậy, một đêm trầm tư, Tiêu Thu Phong biết mình phải đi thế nào, cùng đi chung con đường của cha năm đó.
Tư Mã Lạc không dám ở lại, nói: "Nếu đã như vậy, tao cần đem chuyện này nói với ông tao, Thu Phong, chúng ta là bạn bè, mày nhớ đó, có chuyện gì, cứ nói trước một tiếng, mẹ ơi, làm bạn với mày, lâu lâu mày lại làm ra những chuyện động trời"
Oán giận thì oán giận, nhưng Tư Mã Lạc biết cân nhắc nặng nhẹ, chửi bậy vài câu, là người đầu tiên cáo từ, rồi Triệu Quang Bình cũng đi, cuối cùng là Tôn Khánh Dục, nếu Tiêu Thu Phong đã nói là sẽ có bão, bọn họ cũng cần phải chuẩn bị tránh hoặc chống bão. Liên minh với Tiêu gia lâu như vậy, bọn họ chưa từng hoài nghi lời nói của Tiêu Thu Phong.
"Này, anh thật dọa người, vài câu nói đã làm cho các đại nhân vật Đông Nam sợ đến mức mặt tái nhợt, quả nhiên không hổ là Tiêu thiếu gia"Mộng Thanh Linh tuy rằng quản lý kinh tế ở kinh thành, nhưng cuối cùng nàng vẫn chỉ là một người con gái, cùng với mấy cô vợ ở Tiêu gia, không khác nhau lắm, hờn dỗi tức giận, không phải vì nàng là kinh thành nhất mộng mà trở nên điềm tĩnh lại.
"Anh dọa ai chứ. Không cho tôi đi ra ngoài, tôi càng muốn đi. Dạ Ưng..."
Thật ra thì... không cho con nhỏ này ra ngoài, cũng bởi vì lo lắng cho an toàn của nàng, bây giờ Đông Nam tuy đã bình yên, đó là vì mục tiêu đã biến mất, nhưng các lực lượng phức tạp của các quốc gia khác vẫn tồn tại, ai biết được bọn họ sẽ làm nhữn gì. Số Một mới đi,mà Mộng Thanh Linh lại có quan hệ rất tốt với số Một, rất nhiều người muốn biết. Hắn không muốn để nàng mạo hiểm.
Dạ Ưng chạy vào, khi hắn vào, còn có chúng nữ. Liễu Yên Hồng thì đang chuẩn bị tốt nghiệp, vì đang làm bài luận nên bình thường không ở nhà, còn bốn nàng công chúa thì quay trở về tiếp tục kinh doanh ở Hoàng Kim Thủy Thành, đương nhiên phần lớn thời gian ở Hồng lâu, trong nhà chỉ có bốn nàng Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt...
"Mộng tiểu thư, có việc gì thế?"Dạ Ưng nhận lệnh của số Một, bảo hộ cho Mộng Thanh Linh an toàn quay về kinh, đương nhiên phải tận tâm tận lực rồi.
"Tôi muốn ra ngoài mua sắm, anh đi với tôi"Người con gái này lạnh lùng nhìn Tiêu Thu Phong, trong lòng vô cùng ủy khuất, chưa ai dám đối đãi với nàng như vậy, chưa ai dám khống chế nàng.
Dạ Ưng đi đến, cảm nhận được sự lạnh lùng và tức giận của người đàn ông kia, trong lòng hắn đột nhiên khiếp sợ, hỏi: "Mộng tiểu thư, hay là để cho Tiêu thiếu gia cùng đi với cô, như vậy an toàn hơn"
Mộng Thanh Linh nói: "Không cần, chuyện của tôi, tự tôi làm. Không cần nhìn mặt người khác. Tôi chỉ ở nhờ, tôi không phải là người của Tiêu gia, không cần nghe lời người ta"
Chúng nữ nhất thời cảm thấy không đúng, người con gái này không phải rất thích nói chuyện với ông xã hay sao. Thiên Nhan Duyệt lập tức bước lại khuyên: "Chị Mộng, bây giờ cơm đã chuẩn bị xong rồi, hay là chờ ăn xong rồi đi. Nghe nói Thu Phong còn phải bảo vệ chị, chị bây giờ còn chưa an toàn mà"
Vũ cũng nói: "Mộng tiểu thư, Thu Phong làm vậy cũng chỉ vì tốt cho cô, cô không nên tức giận"
Tiêu Thu Phong ngồi ở kia, giờ phút này đang nghĩ đến tương lai mờ mịt, còn không biết nên giải quyết kế hoạch trọng sinh thế nào, hắn thật sự rất đau đầu, không có tâm tình hầu hạ vị đại tiểu thư này. Kỳ thật, yêu cầu của Mộng Thanh Linh không có gì lớn, nhưng trong lòng nàng chỉ muốn một khuôn mặt tươi cười mà thôi. Đáng tiếc là, nàng gặp phải Tiêu Thu Phong suốt ngày khó chịu cau có, lúc này, một yêu cầu nho nhỏ cũng không được thỏa mãn.
"Chúng ta đi"Mộng Thanh Linh căn bản không nghe lời chúng nữ khuyên, cố ý làm càn, nhưng khi nàng vừa nói xong, thân hình của Tiêu Thu Phong đã động.
"Bốp!"một tiếng, một bàn tay, đã dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, âm thanh thật ra cũng không quá lớn, nhưng tất cả người ở đây, kể cả Dạ Ưng cũng trợn mắt nhìn, trời đất ơi, người đàn ông này đánh cả kinh thành nhất mộng.
Việc này nếu truyền ra ngoài, toàn bộ đàn ông trong thành sẽ xách đao đến Đông Nam chém tên khốn này!
Tay che mặt, cảm giác đau đau, rát rát. Làm cho Mộng Thanh Linh ngây dại, nàng chưa bao giờ biết, có một ngày, nàng sẽ được nếm hương vị tát tay này.
"Anh đánh tôi... anh... anh dám đánh tôi... tên khốn nạn.... dám đánh tôi, tôi liều mạng với anh"Sau khi nói ra, hình như Mộng Thanh Linh đã quên mất thân phận của mình, quên luôn vẻ tao nhã ngày thưởng.
Con gái cái gì, đây mới là bản chất thật đó!!
Thiên hạ tuyệt mỹ, phương hương khuynh thành, kinh thành nhất mộng, thế nhưng lại giống một người con gái hung dữ, bước lại, hai tay giơ ra, nắm lấy Tiêu Thu Phong, nước mắt ào ạt đổ ra, bắt đầu tiết mục ầm ĩ tên là.... nước mắt đàn bà!!!
Cả cái trán của Dạ Ưng đã đầy mồ hôi, ngay cả Dâm Tặc và Túy Quỷ vừa bước vào cũng thế. Túy Quỷ vừa uống một ngụm rượu vào miệng, thấy cảnh này xong, rượu trong miệng chảy ngược ra ngoài, thấy được cảnh này, so với ban ngày gặp quỷ còn đáng sợ hơn nhiều, làm cho người ta không thể tin được, đây là Mộng Thanh Linh, là kinh trung nhất mộng.
"Cần hỗ trợ không?"Dâm Tặc hỏi.
Mặt Dạ Ưng tối sầm lại, hỏi: "Giúp ai?"
"Đương nhiên là giúp Mộng tiểu thư rồi, thủ trưởng ra lệnh cho chúng ta bảo hộ cho nàng"
Túy Quỷ nuốt rượu xuống, nói: "Gấp cái con mẹ gì, Thu Phong có chừng mực, chỉ là giáo huấn cho bà nương nàng thôi, không có việc gì, chúng ta chỉ xem là được. Nếu mày muốn, thì cứ vào đi, còn tụi tao sẽ ủng hộ về mặt tinh thần cho mày"
Dâm Tặc xấu hổ, ủng hộ tinh thần cái *** chó gì, biết rõ là hắn không đánh lại tên kia mà.
Ba người không hẹn mà cùng lui về sau ba bước, trốn ngoài hành lang, không muốn giúp, nhưng bọn họ vẫn muốn xem phim.
Tuy rằng, cho đến bây giờ, Tiêu Thu Phong vẫn hay trêu ghẹo chúng nữ, cũng là cho chúng nữ thương âm, nhưng từng có người nào dám abc này nọ kiểu này với hắn.
Chúng nữ bên cạnh, cũng xấu hổ không thôi. Mộng tiểu thư này, tính tình thế mà hung dữ thật, căn bản là không chịu nổi một chút ủy khuất, các nàng có khuyên bảo gì, cũng không có tác dụng.
Tiêu Thu Phong thật sự là phiền muốn chết đi được, nhấc con nhỏ này lên, không cần nghĩ nhiều, bàn tay to đập xuống, đánh liên tục mấy cái vào mông của Mộng Thanh Linh, thật sự, Tiêu Thu Phong không có ham mê này, chỉ là giận quá quên luôn kiêng kị.
Tiêu Thu Phong không có cảm giác, nhưng người xem bốn phía đã quá sợ hãi, còn Dâm Tặc thì há to mồm, đường đường là đệ nhất mỹ nữ của kinh thành, lại bị một người đàn ông đánh đòn theo kiểu của con nít, hắn quá kích động rồi, đến nổi hồn nhiên quên luôn cái trách nhiệm bảo vệ của mình.
Lại thêm một cái đánh vào mông nữa, Mộng Thanh Linh đã uất ức đến chết, nắm lấy tay của Tiêu Thu Phong, cắn một cái thật mạnh, máu tươi lập tức phọt ra, vài giọt máu đã chảy vào miệng nàng, một cảnh tượng hư ảo chợt hiện, trong nháy mắt, chợt biến mất.
Một hình ảnh khác lại xuất hiện, Thông Tâm Thuật của Mộng Thanh Linh, tựa hồ như gặp phải sét đánh, phản phệ chi lực, mạnh mẽ đánh tới, nàng chưa kịp hồi phục lại tinh thần, hét thảm một tiếng, sau đó cả người liệm đi.
Thông Tâm Thuật là tham cảm bản lĩnh trời sinh trong dòng máu của Mộng gia, trong thời điểm bình thường, chỉ cần đến gần một người, tâm tư, ý niệm của người đó từ trước đến giờ, Mộng Thanh Linh đều biết được. Cho nên, nàng biết, loại người nào có thể tiếp cận, loại này không thể tiếp cận, hoặc cần rời hay, hay tránh xa.
Lần đầu tiên gặp Tiêu Thu Phong, không thu hoạch được gì. Lần thứ hai, hai người ôm nhau, Mộng Tâm Thuật của nàng cũng không có tác dụng, biến nàng thành người mù, giống như khi đi vào trong suy nghĩ của người đàn ông Tiêu gia này, gặp phải một lực kháng cự mạnh mẽ, làm cho nàng không cách nào thông tâm hai người được.
Máu là con đường cuối cùng, nhưng Mộng Thanh Linh tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến, cho dù nàng cường ngạnh thi triển Thông Tâm Thuật cỡ nào, kết quả lại nhận được một lực phản kích rất mạnh, khiến cho nàng kêu lên rồi ngất đi. Cái này không phải do Tiêu Thu Phong đánh, chắc chắn là vậy. Do tự cô ta làm ra.
Nhưng mà... người xung quanh thì lại cho rằng, đây là lỗi của Tiêu Thu Phong, làm cho cô gái này xấu hổ đến nổi ngất xỉu.
"Nguy rồi, ông xã, Mộng tiểu thư hôn mê rồi"Chúng nữ vọt lại, đỡ lấy Mộng Thanh Linh, Thiên Nhan Duyệt khẩn trương kêu lên.
"Không sao đâu, không có việc gì, có thể do khí cực công tâm, chúng ta dìu nàng đi nghỉ ngơi một chút. Chờ nàng tỉnh lại, chúng ta khuyên nàng. Thật không ngờ, Mộng tiểu thư như hoa như ngọc mà tính tình lại chẳng hiền lành tí nào"Phượng Hề cũng đến, xem xét Mộng Thanh Linh một chút, rồi nói. - .
"Vũ, nhốt nàng vào nhà, coi chừng nàng, ba ngày nữa, đuổi nàng ta đi!"Tiêu Thu Phong lạnh giọng quát, cũng xoay người đi vào trong, cảm nhận được trong cơ thể có một biến hóa mới, khí kình dao động, hắn cần phải bình ổn lại một chút.