Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Hai năm, suốt hai năm không gặp. Từ biệt ở Đông Nam năm đó, đây là lần đầu tiên Triệu Nhược Minh gặp lại chị gái.

Triệu Nhược Thần gầy, mục đích càng thêm thành thục hơn so với năm xưa, nhưng vẻ lạnh nhạt, cô đơn đó không ai có thể giải thích. Nàng đã sắp ba mươi, vô cùng xinh đẹp, tuổi thanh xuân đầy sức sống. Nhưng người đàn ông kia vẫn không xuất hiện. Chẳng lẽ hắn thực sự muốn nàng cô đơn chờ đợi cả đời sao?

Trên mặt xuất hiện một tia dịu dàng. Triệu Nhược Thần nhìn em trai, rất vui mừng, em nàng đã trưởng thành, hiểu chuyện. - .

"Nhược Minh, thấy em bây giờ, chị rất mừng, tin rằng bố cũng mừng"

Triệu Nhược Minh có chút đau lòng cầm tay nàng, nói: "Chị, nhưng em thấy chị lúc này, em không được vui, thật sự rất không vùi. Anh ta không nên để chị một mình ở Bắc Kinh lâu như vậy"

Triệu Nhược Thần sửng sốt, lập tức nói: "Chị không phải rất tốt sao. Mọi người đều chiếu cố chị. Em xem, chị có phải xinh hơn trước không? Nói cho em biết, chị bây giờ lợi hại hơn so với làm cục trưởng trước nhiều. Cao thủ như Dạ Ưng cũng rất hâm mộ chị"

Nàng không muốn nhắc đến người đàn ông đó trước bất cứ ai. Hai năm, hắn không có tin tức, có lẽ đã quên nàng. Nàng rất cao ngạo, không cho phép sự thương hại đó. Đây không phải là tính cách của Triệu Nhược Thần.

Nhưng Triệu Nhược Minh không buông tha nàng, lại nặng nề nói: "Chị, chị đừng nói dối em. Thu Phong đã nói hết với em rồi. Hai năm qua, em và nó thường xuyên gặp mặt, em có được hôm nay đều là công lao của nó"

Mặt Triệu Nhược Thần hơi đổi, quay đầu sang một bên, lạnh giọng nói: "Nhược Minh, chị không biết người em nói"

Bọn họ trước kia là những người đối đầu. Một người là kẻ ăn chơi trác táng, mà nàng là cục trưởng. Mỗi ngày đều muốn tìm nhược điểm của hắn. Nàng mất trinh, lần đầu tiên đáng giá ngàn vàng lại dành cho người đàn ông mà nàng ghét nhất, vận mệnh lại trêu đùa nàng như vậy.

Được, nàng nhận. Hắn đã nói, cho hắn một cơ hội theo đuổi nàng. Nàng chờ. Mà bây giờ người đàn ông kia lại không một lần hỏi han. Người đàn ông xấu xa đó, Triệu Nhược Thần nàng dù cả đời không lấy chồng cũng không tha thứ cho hắn.


"Chị thực ra không nên tức. Thu Phong rất nhớ chị. Chỉ là có một số chuyện chị không biết. Thời gian qua, nó không tốt lắm, đi khắp thế giới, Thiết Huyết Đoàn Đông Nam, Phi Mã bang Hongkong, còn có Sơn Khẩu Minh Nhật Bản. Mỗi việc Tiêu Thu Phong làm đều oanh liệt. Thu Phong chưa bao giờ ngừng lại, chị không nên trách nó"

Hắn làm gì, nàng bây giờ không có hứng thú. Bởi vì cuộc sống hai năm qua, nàng đã rõ mình chỉ là một người phụ nữ, thực sự không nên ngang ngạnh như vậy, không nên làm những việc mà người phụ nữ không nên làm. Triệu gia cũng không cần nàng chống đỡ, sống bình yên sẽ tốt hơn.

"Hắn... thực sự nghĩ đến chị sao?"

Triệu Nhược Minh không hề giấu: "Nếu như không phải vì chị, Thu Phong sao lại làm nhiều chuyện vì Triệu gia như vậy. Năm đó bố thoát khỏi, may mà có quan hệ giữa Thu Phong với Đinh thủ trưởng. Lúc ở Trung Đông, Thu Phong vẫn nhắc em, Triệu gia nợ chị rất nhiều. Chị không có nhiều trách nhiệm như vậy. Chị chỉ là một người phụ nữ, nàng phải được sống hạnh phúc"

Rõ ràng là tức giận, nhưng phụ nữ rất kỳ quái, rất thích đàn ông nói ngon ngọt.

"Vậy sao hắn chưa bao giờ liên lạc với chị?"

"Bởi vì lực lượng của nó còn chưa cường đại. Chị, nó đến Bắc Kinh, trên vai có sứ mạng rất lớn. Chị phải tin tưởng Tiêu Thu Phong"

Triệu Nhược Thần đã buông bỏ tất cả. Ngoại trừ thi thoảng gặp Vũ, nàng vùi mình vào công việc, hai tai không nghe ngóng chuyện bên ngoài. Nàng không có hứng thú với những chuyện trên thế giới. Cho nên ngay cả chuyện nóng bỏng nhất ở Bắc Kinh, nàng cũng không nghe nói đến.

Đại đội đặc nhiệm vốn là đặc khu quân đội. Mà người đến đây không ai nhiều chuyện. Cho nên không có ai bàn chuyện này.

Trong nháy mắt kích động đó, Triệu Nhược Thần rốt cuộc khó có thể ngăn cản bản tính dịu dàng của phụ nữ, nhìn Triệu Nhược Minh, hỏi: "Hắn có khỏe không?"


"Chưa bao giờ thấy nó nghiêm trọng như vậy. Tin rằng ở Bắc Kinh nó có rất nhiều chuyện phải làm. Mà những việc này hình như không dễ dàng. Chẳng qua chị yên tâm, với lực lượng của nó, người có thể làm nó bị thương không có bao nhiêu"

Triệu Nhược Thần cúi đầu, trầm ngâm, hình như không muốn nói nữa.

Không ai biết, vì người đàn ông này, nàng đã bỏ rất nhiều thứ, tất cả tình cảm cũng theo sự xuất hiện của người đàn ông đó mà biến mất. Có một số việc chỉ là hồi ức, đây là vận mệnh của nàng.

Triệu Nhược Minh đi chưa được bao lâu, Vũ đã tới.

Từ sau khi biết quan hệ giữa hai người, từ mọi góc độ, Vũ đều quan tâm đến Triệu Nhược Thần. Mặc dù Triệu Nhược Thần đã không phải một cô bé, biết tự chiếu cố bản thân.

Bây giờ người đàn ông nàng yêu đang gặp áp lực cực lớn. Vũ không muốn hắn vì không có thời gian để ý đến cô em này, mà làm cho trái tim Triệu Nhược Thần tổn thương. Có một số việc, muốn để cho Triệu Nhược Thần biết.

Trên mặt đang đỏ ửng xấu hổ, so sánh với trước kia, Triệu Nhược Thần đã thay đổi làm người ta không thể tin. Không ai ngờ được một người phụ nữ như con cọp lại trở thành người dịu dàng như thế này.

"Chị Vũ, chị đã đến, cảm ơn chị đã đến thăm em"

Vũ cẩn thận nhìn Triệu Nhược Thần, có chút kỳ quái hỏi: "Nhược Thần, sắc mặt em không tốt, có phải là hơi mệt không. Có cần đi bệnh viện không?"

Nhược Thần ngẩng đầu lên, lắc đầu nói: "Không có gì đâu ạ, mới vận động xong. Chị Vũ, chị có việc gì thế?"


Vũ cười nói: "Thế còn được, hay là xuân tâm em động, chị thực sự không biết làm sao?"

"Chị cứ nói đùa, em là cô gái hung dữ, còn có người đàn ông nào thích chứ?"

Vũ mập mờ nói: "Em có người đàn ông nào thích hay không, chị không biết. Nhưng chị biết một người đàn ông, Nhược Thần nhất định rất thích"

Nhược Thần lắc đầu bất đắc dĩ. Người đàn ông nàng yêu đã mất, thất thân với Tiêu Thu Phong, đây là số mệnh của nàng. Nàng không thể phản kháng, mất đi sự trinh trắng, nàng không hy vọng xa vời. Chỉ mong gả cho người đàn ông đó, chỉ cần có thể được như vậy là đủ rồi.

Chẳng qua đây là bí mật của nàng, bí mật này vĩnh viễn không thể để cho người khác biết.

"Chị Vũ nói đùa, em không thích người đàn ông nào hết...."

"Ồ, phải không. Nhược Thần, em không nên coi chị là kẻ ngốc. Em thích huấn luyện viên, không phải sao?" Vũ nói. Không ngờ nàng lại biết bí mật này, không thể nào, Triệu Nhược Thần chưa nói với ai mà.

"Em không cần kỳ quái. Phụ nữ thích một người đàn ông sẽ dùng rất nhiều cách để người đó chú ý đến mình. Vừa vặn chị cũng thích anh ấy. Cho nên chị hiểu tại sao em suốt ngày không nghe anh ấy nói, luôn tranh cãi với anh ấy. Chỉ là bởi vì em muốn anh ấy chú ý đến mình mà thôi, phải không?"

Mọi người trong doanh trại đều biết huấn luyện viên là người yêu của chị Vũ. Cho nên không ai có chủ ý với huấn luyện viên. Hơn nữa huấn luyện viên cũng không đẹp trai, tính tính lại xấu xa, cũng chỉ có chị Vũ mới thích. Những nữ binh bình thường không bao giờ thích hắn.

Nhược Thần hoảng hốt gật đầu. Nàng thực sự không biết không ngờ Vũ lại sớm biết tất cả những biểu hiện của nàng đều là giả vờ.

"Chị còn nhớ, có một lần anh ấy tức đã đánh mông em, đúng không?" Vũ cười mập mờ: "Đây chính là vi phạm quy định quân đội. Không ngờ em lại lén giấu đi, ngồi khóc cả ngày nhưng không báo lên trên. Chị nghĩ có lẽ là em không muốn anh ta bị phạt"

Mặt đỏ ửng, chuyện này cả đời nàng sẽ không quên. Nàng trốn cả ngày, thực ra không khóc mà chỉ là xấu hổ không dám gặp người.


"Chị Vũ, xin lỗi, em không nên thích huấn luyện viên. Nhược Thần biết, anh ấy thuộc về chị. Chỉ tiếc kiếp này chúng ta đã không thể gặp lại anh ấy. Anh ấy đã chết, không phải sao?"

Nếu điều này không phải bí mật, Triệu Nhược Thần quyết định không giấu nữa. Đây là thời gian hạnh phúc nhất trong đời nàng, có người chia sẻ có lẽ là hồi ức tốt đẹp nhất.

Vũ cười, ra vẻ thần bí nói: "Nhược Thần, nói cho em một bí mật. Thực ra huấn luyện viên vẫn chưa chết, anh ấy vẫn còn sống"

Triệu Nhược Thần kinh ngạc, hỏi: "Cái gì, huấn luyện viên còn sống, sao có thể chứ, Ảnh Tử Long Tổ đã chết, đây là công bố chính xác. Chị Vũ, chị đừng lừa em"

Vũ nghiêm mặt nói: "Em có thể thấy chị giống như đang lừa người không. Sao, có muốn chị dẫn em đi gặp anh ấy không?"

Triệu Nhược Thần không hề suy nghĩ đã định đáp ứng. Niềm vui đó quả thực là khát vọng lớn nhất trong lòng nàng. Nhưng chân vừa động, thân hình của nàng đã lui về phía sau. Bởi vì nàng không có quyền thích hắn nữa. Dù là từng si mê nhưng không thể quay đầu lại.

"Không, không được, chị Vũ, em không đi. Hắn thuộc về chị. Nhược Thần đã có người đàn ông của mình, em chúc hai người hạnh phúc, mãi mãi bên nhau. Hạnh phúc cả đời"

Lúc nói lời chúc phúc, nước mắt cũng rơi ra. Đây là khát vọng của nàng, cơ hội ở trước mặt nhưng nàng đã mất đi dũng khí, điều này đối với nàng nỗi thống khổ.

Thấy Triệu Nhược Thần rơi lệ như vậy, Vũ cười cười: "Hì hì..."

"Chị Vũ, chị...."

"Cô bé ngốc, chị cũng không nói thân phận thực sự của huấn luyện viên với em, mà đã khóc như thế này. Chị đảm bảo lát nữa em cười không kịp" Vũ cười nói: "Nếu chị không đoán sai, người đàn ông em nói chính là Tiêu Thu Phong"

Nước mắt còn trên mặt đẹp, nhưng trông có chút quái dị. Triệu Nhược Thần có chút không biết làm sao. Vì chị Vũ hình như chuyện gì cũng biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận