Tiêu Thu Phong thật sự không ngờ được cô gái lạnh lùng trước mặt lại là Vũ.
Cũng khó trách sao có thể khiến cho hắn cảm thấy áp lực như vậy. Nàng được xưng là Vũ thần duy nhất của Long Tổ đột nhiên có thể nói là cao thủ.
Trên đời này có ba người hắn có thể tuyệt đối tin tưởng, mà Vũ chính là một trong số đó.
Nhìn dáng vẻ đề phòng của Vũ, Tiêu Thu Phong bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Giờ phút này hắn dù có nói thân phận của mình ra thì sợ rằng nàng cũng khó có thể tin.
"Tiếp chiêu".
Thân thể đã sớm dung hợp với Ảnh Tử tâm pháp hóa thành sáu bóng người vây quanh Vũ. Mà thân thể Tiêu Thu Phong đã sớm mất đi bóng dáng.
Trái tim Vũ đang không hề dao động thoáng cái đập loạn nhịp như thủy triều phá đê, cuồn cuộn dâng lên. Tinh quang lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp, nàng không khống chế nổi mà kêu lên: "Ảnh Tử thân pháp".
Đây dĩ nhiên lại là Ảnh Tử thân pháp. Vũ chấn động mạnh, quát lên một tiếng: "Anh rốt cuộc là ai?"
Nhưng Tiêu Thu Phong lại không mở miệng đáp lời nàng. Áp lực như bài sơn đảo hải mà Ảnh Tử thân pháp tạo ra đã đến trước mặt nàng. Có một số việc phải thử qua mới biết, nếu như đột nhiên nói ra sợ rằng Vũ nhất định sẽ không tin. Cho dù bọn họ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã ở bên nhau.
Vũ thấy người đàn ông này không trả lời, thế công ập tới, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu. Nhưng hai tay không dám chậm trễ, bốn thanh phi đao một lần nữa xuất hiện trong tay.
Một chiêu, hai chiêu... càng đánh Vũ càng chấn động trong lòng. Loại cảm giác này trước kia cũng đã từng có, đó là lần trước khi nàng huấn luyện cùng tên huấn luyện viên sắt đá kia, nàng cũng chật vật như thế này.
Trước kia nàng cảm thấy người đàn ông này không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc. Nhưng lúc này nàng lại có cảm giác rất ấm áp.
Nhưng sau hai mươi sáu chiêu, Ảnh Tử thân pháp đột nhiên ngừng lại, giọng nói của Tiêu Thu Phong lại truyền đến: "Em xem tiếp chiêu này".
Vũ đã ngây ngốc nhìn hắn, phi đao trên tay cũng rời tay rơi xuống mặt đất, nàng thất thanh kêu lên: "Uyên ương song phi".
Khi thấy hắn thi triển Ảnh Tử thân pháp nàng chỉ cảm thấy rung động, nhưng đồng thời vẫn còn có chút hoài nghi. Nhưng một chiêu Uyên ương song phi này đã khiến nàng không thể nào giữ được bình tính nữa. Bởi vì, khi xưa hai người ở bên nhau, họ đã cùng nhau nghĩ ra chiêu này. Khi đó hắn đã nói qua đây là bí mật giữa hai người, sẽ không làm cho bất cứ ai biết.
Nàng sao có thể không biết tuyệt kỹ của người đàn ông mình yêu. Trong Long Tổ, không ai là đối thủ của Ảnh Tử, nàng cũng không phải. Uyên ương song phi là không thể bắt chước.
Giọng nói của hắn lúc này lại truyền đến từ sau lưng nàng: "Không sai, đây chính là Uyên ương song phi, thức cuối cùng của Ảnh Tử thân pháp. Vũ, em lui lại đi".
Nước mắt không thể ức chế mà tuôn rơi, trên khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của Vũ có thêm một loại tình cảm của cô gái đang yêu. Giọng nói lạnh như băng cũng trở nên ngọt ngào, nàng nhỏ giọng nói: "Ảnh, là anh, thực là anh sao?"
Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng đến gần nàng, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác thương xót. Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt của nàng, miệng hắn kề sát bên tai nàng, nhẹ nhàng nói một câu: "Vũ còn nhớ cái yếm màu hồng của em không. Em mặc nó trên người thật sự rất đẹp".
Vũ có một thói quen đặc biệt, nàng không thích áo lót của phụ nữ hiện đại, mà chỉ thích mặc yếm.
Đây chỉ là một sự tình cờ không cẩn thận nhìn thấy. Mặc dù lúc đó Tiêu Thu Phong rất xấu hổ, hắn thề sẽ quên đi. Nhưng giờ phút này lại trở thành một kỷ niệm ấm áp của hai người.
Cô gái luôn ở bên cạnh hắn từ lúc hắn mới sinh ra đã sớm chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim hắn, chri là hắn chưa chính thức nói ra mà thôi.
Vũ mừng như điên, nước mắt vui mừng lại rơi, nàng kích động kêu lên: "Là anh, anh là Ảnh Tử, là anh..."
Chiêu thức này có thể truyền nhân, nhưng bí mật này trên đời tuyệt đối chỉ có một mình hắn biết.
"Thực ra anh đã muốn nói anh là Ảnh Tử nhưng em có tin không?"
Tiêu Thu Phong cười khổ một tiếng, hắn còn là Ảnh Tử sao?
Vũ không còn một chút do dự, nàng như một đứa bé khát vọng hơi ấm, dựa đầu vào ngực Tiêu Thu Phong.
Giọt nước mắt khẽ hiện lên trong đôi mắt u buồn, nhưng cũng có một loại rất hấp dẫn người. Vũ há hốc miệng nhìn Tiêu Thu Phong, nàng sợ rằng đây chỉ là giấc mơ. Hai tay vuốt ve lên mặt hắn, nhẹ nhàng nói: "Vũ tin, tin rằng anh sẽ không bỏ em. Dù anh biến thành như thế nào, em cũng sẽ không thay đổi."
Tiêu Thu Phong cảm thấy an ủi, trên đời này rốt cuộc đã có người tin hắn.
Hắn ngượng ngùng cười nói: "Vũ cảm ơn em. Thực ra có một số việc ngay cả anh cũng không thể tưởng được. Cũng không dám tin tưởng, nhưng Vũ, em chính là người hiểu anh nhất trên đời này".
Mặt Vũ đỏ ửng lên càng thêm xinh đẹp. Có một câu hôm nay Vũ nhất định phải nói ra, nhất định, nếu không nàng sẽ lại hối hận.
"Ảnh, Vũ không chỉ là người hiểu anh nhất trên đời, em cũng là người con gái yêu anh nhất. Trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy".
Trong vẻ ngượng ngùng có sự kiên định vô cùng, lời này tuyệt đối không phải lừa người. Hơn nữa Tiêu Thu Phong biết, Vũ từ trước đến nay không phải là một cô gái đa sầu đa cảm. Nàng đã nói ra những lời này chỉ khi nàng đã chắc chắn như vậy.
Số mệnh đào hoa đến rất tự nhiên, Tiêu Thu Phong ngây người một chút, nhìn vẻ thẹn thùng trong mắt cô ả, nó ẩn chứa tình cảm động lòng người, chẳng phải là dáng vẻ của một cô gái rơi vào lưới tình sao.
Tiên tử cũng có giấc mơ tình yêu sao?
"Tại sao em không nói sớm cho anh biết".
Nghe được lời này xem ra cô gái công chúa của Long Tổ đã thích mình từ lâu lắm rồi.
Trái tim đang bình tĩnh đã bị phá vỡ, Vũ lúc này không khác gì với những cô gái bình thường. Nàng vừa rồi còn nhìn chằm chằm vào Tiêu Thu Phong, nhưng lúc này lại xấu hổ cúi đầu xuống không dám nhìn. - .
"Em sợ" Vũ thẹn thùng nói.
"Em sợ anh không thích em, nếu như em nói ra sẽ không được nhìn thấy anh nữa".
Tiêu Thu Phong tức chết đi được. Khi đó mấy anh em trong Long Tổ cũng bao gồm cả hắn, nói ai làm đổ Vũ thì kẻ đó chính là lão Đại Long Tổ. Tiêu Thu Phong mất cả tháng trời suy nghĩ, cũng thử vài lần nhưng Vũ vẫn lạnh lùng như cũ. Hắn cũng không có lá gan xông tới cho nên cuối cùng không có ai thành công, mọi người cười cười bỏ qua.
"Vũ, anh nói cho em biết một bí mật" Cơ hội đã xuất hiện, Tiêu Thu Phong thật không muốn khách khí.
Vũ nghiêm mặt lại hỏi: "Bí mật gì thế".
"Thực ra năm năm trước anh cũng có ý đồ với em, nhưng thực sự sợ phi đao của em".
"Ồ, anh có ý đồ xấu xa gì thế".
"Muốn sờ sờ mông em".
"Phì..."
Vũ hờn dỗi nói: "Ảnh, anh xấu thế, trước kia anh không phải như vậy".
Trước kia hắn cũng làm cho các nàng yêu quí nhưng lại có vẻ rất lạnh lùng, hắn chưa bao giờ dám buông lời khinh bạc với con gái. Tiêu Thu Phong sửng sốt, đúng từ sau khi Linh hồn trọng sinh, hắn dường như cũng bị nhiễm tính cách xấu xa của vị công tử phong lưu này. Hắn cảm nhận được rằng mình không phải Ảnh Tử trước kia nữa.
Tuy nhiên Vũ cũng không giận mà người lại còn cười phá lên. Đôi mắt đẹp chớp chớp, hấp dẫn gợi cảm làm Tiêu Thu Phong không thể nào đè nén xúc động trong lòng.
"Ảnh, em thích bộ dạng của anh lúc này. Như vậy làm Vũ thấy được cảm giác mình là con gái. Hy vọng sau này anh vẫn có thể làm cho em vui vẻ như vậy. Thực ra lúc đầu nếu như anh gan hơn chút, thực sự sờ vuốt thì em cũng vẫn giả như không biết".
"A..."
Tiêu Thu Phong tức giận kêu lên một tiếng, thật sự làm hắn tức chết đi được. Vừa rồi hắn phải nhẫn nhịn rất khó chịu, không ngờ rằng cô nàng này lại có tâm tư như vậy.
"Ta thật sự rất hối hận..."
Vũ lại cười. Từ khi sinh ra đến nay, bây giờ là lúc nàng cười nhiều nhất, khóc cười cũng vì người đàn ông này.
"Sẽ không hối hận, từ giờ trở đi, Vũ là của anh. Chỉ yêu mình anh mà thôi, Ảnh muốn như thế nào cũng được".
Tiêu Thu Phong cũng không phải là một người thành thật, con ngươi chuyển động, hắn dâm đáng cười nói: "Vậy anh sẽ không khách khí đâu".
"Ảnh, anh có yêu Vũ không?"
Vũ đã cảm nhận được biến hóa của người đàn ông này. Nhưng trong mắt hắn có một khát vọng yêu thương nàng lại rất chân thật. Con gái đều giống nhau, cho dù biết rõ nhưng nàng ta vẫn muốn người đàn ông nói ra.
"Điều này ư, anh phải kiểm tra xem sao. Vũ của anh, sờ vào nhất định phải thoải mái hơn con hổ cái Nhược Thần kia".
Tay hắn đã đưa đến bờ mông của Vũ, dùng sức nắn bóp.
Nhưng cảm giác thoải mái còn chưa kịp hưởng thụ đã phải kêu lên một tiếng thảm thiết. Tay của Vũ đang véo mông hắn, rất đau, nhưng làm cho hắn rất thích thú.