Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Lúc Mộng Thanh Linh tỉnh lại, không gian vẫn không hề thay đổi, vẫn tăm tối. Nếu như không phải có cảm giác đang dựa vào ai đó, nàng có lẽ đã sợ hãi mà kêu lên. Nhưng vừa cảm nhận được, nàng như bỏ đi được một bộ quần áo mấy năm liền, ngủ rất ngon, rất thoải mái.

Nàng vừa động, Tiêu Thu Phong đã cảm nhận được, nhỏ giọng nói: "Thanh Linh, tỉnh rồi sao, có thể đi được không?"

"Vâng" một tiếng, Mộng Thanh Linh được Tiêu Thu Phong đỡ từ từ đứng lên, tay không buông ra, hơn nữa nàng muốn buông ra.

Đứng lên, hai mắt nhìn nhau, mặc dù không thể nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được xúc động sâu trong lòng. Thông tâm thuật của Mộng gia có linh lực tăng cường, giờ phút này nàng đã đi vào trái tim Tiêu Thu Phong, trái tim đóng chặt rốt cuộc đã được mở ra.

Nàng hiểu rõ áp lực và trách nhiệm của hắn. Nàng hiểu tất cả kinh nghiệm của hắn, từ cái chết, đến trọng sinh, từ lạnh lùng đến dịu dàng, từng bước từng bước đều dung nhập vào trong lòng nàng. Bây giờ nàng mới chính thức thấy rõ người đàn ông này. Mà Thông tâm thuật ở tình huống này đã phát huy đến cực hạn.

"Thu Phong, xin lỗi đã đánh anh" Ngọc thủ còn lại nhẹ nhàng xoa vai hắn, dịu dàng mân mê, miệng lại nhỏ giọng nói: "Anh vốn nên bị đánh, ai bảo anh giấu em lâu như vậy?"

Tiêu Thu Phong lắc đầu hỏi: "Thanh Linh, chuyện này chờ ra ngoài rồi nói. Điều đầu tiên mà chúng ta cần làm bây giờ chính là nghĩ biện pháp ra ngoài. Em không nên tức giận, ra ngoài em muốn thế nào cũng được" Mộng Thanh Linh cười nói: "Bây giờ biết sai rồi hả, được, em đã biết tất cả, không trách anh. Nhưng bắt đầu từ bây giờ chỉ cho phép gọi em là Mộng Mộng, nếu không em sẽ không để ý đến anh. Còn nữa, không cho phép bỏ tay em ra"

Nắm tay nàng, khí kình Tinh mang dị dạng không ngừng xáo động bây giờ đã mất đi hiệu lực. Tiêu Thu Phong đã vận chuyển Long biến tâm quyết trong cơ thể mấy lần nhưng không phát hiện được gì. Ở thời khắc mấu chốt này sao tinh mang khí kình lại mất linh chứ. Thực sự làm cho người ta khó khăn.

Nắm tay lúc trước chỉ là dắt đi, nhưng nắm tay bây giờ chính là tâm ý dung hợp. Đối với Tiêu Thu Phong mà nói thì không có gì khác nhau, nhưng đối với Mộng Thanh Linh mà nói đã rất khác. Tiêu Thu Phong chính là Ảnh Tử, Ảnh Tử chính là Tiêu Thu Phong, đau khổ, giày vò bao ngày qua cuối cùng đã được giải thoát.


Thích Ảnh Tử, cũng thích người đàn ông này, không còn bài xích nữa bởi vì bọn họ là một người.

"Hy vọng con đường này không bao giờ đến cuối. Như vậy chúng ta có thể đi cả đời" BIến hóa này, tâm trạng của nàng đã khác hẳn vừa nãy.

Tiêu Thu Phong cười nói: "Vậy thì nguy, không đi hết con đường này, chúng ta sẽ chết đói, sao còn đi cả đời bên nhau chứ? Cho nên dù như thế nào còn sống là tốt nhất. Không biết chừng anh thực sự theo đuổi em thì sao"

Bàn tay nhỏ bé bị nắm chặt, khẽ dùng sức nắm lại, hình như nghe được lời nói này làm nàng không vui, Mộng Thanh Linh nói: "Không được nói lung tung. Chúng ta nhất định sẽ ra ngoài. Lần trước không phải như vậy sao. Đây là cách ông trời thử thách chúng ta, chỉ cần kiên trì là có thể vượt qua. Thu Phong, bây giờ anh không cần theo đuổi em nữa. Dù sao bây giờ em đã vào Hoắc gia ở. Hai ông không phải muốn hai nhà chúng ta làm thông gia sao. Chỉ cần em đồng ý, việc này coi như đã thành. Anh cũng không được quên, em bị anh ôm về"

"Thanh Linh"

"Em nói rồi, gọi là Mộng Mộng, thế mà không nhớ"

"Được rồi. Mộng Mộng, em là Kinh trung nhất mộng, cuộc đời rất hạnh phúc và đẹp đẽ, thực sự không nên vì một Ảnh Tử mà tự hành hạ mình. Anh cũng không phải lựa chọn tốt nhất của em. Em cũng thấy đó, anh không tốt đẹp gì"

Những lời này hắn đã nói với Đinh Mỹ Đình, đời người có rất nhiều sự lựa chọn, hắn cũng không phải con đường duy nhất có thể đi.


"Đừng nói lời vô ích, nói không dễ nghe gì hết, lừa em à. Anh nghĩ rằng em muốn à. Em vì Ảnh Tử đáng ghét nhà anh mà đau lòng, nhớ nhung nhiều năm như vậy, bây giờ còn lựa chọn thế nào nữa. Anh phải đối tốt với em mới đúng. Nếu trong lòng cảm thấy áy náy, vậy sau này đối tốt với em một chút, cho dù có chút thiệt thòi cũng phải chịu"

Mộng Thanh Linh cũng thật không ngờ lúc gặp phải người đàn ông này lại là bắt đầu của cuộc đời nàng. Rất lâu trước kia nàng từng nghĩ tìm một người đàn ông để yêu, bên nhau cả đời. Trên thế giới này chỉ cần có bọn họ, một người con, tạo thành một ngôi nhà hạnh phúc. - .

Nhưng sự thực không giống như trong mộng, người đàn ông đó có thê thiếp thành đàn, ở tình huống không còn sự lựa chọn nào khác, nàng chỉ có thể chấp nhận thiệt thòi. Bởi vì nàng lúc này đã yêu, không có đường lui.

Nhỏ giọng tranh cãi, hành trình của hai người cũng nhanh hơn trong không khí vui vẻ này, hoặc là câu nói đó không sai, nói chuyện tình, nói về tình yêu, thời gian sẽ qua nhanh một chút. Ít nhất Mộng Thanh Linh hình như đã quên mệt mỏi và đói khát.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, ngày thứ ba trôi qua, Mộng Thanh Linh thực sự không chịu nổi nữa. Mặc dù nàng vẫn nở nụ cười, quật cường nói không sao nhưng thực ra nàng đã hôn mê, không còn sức mà đi nữa.

"Thu Phong, em thực sự không đi được nữa. Anh đi đi, dù như thế nào anh nhất định phải tìm được đường ra ngoài. Em chết, không có ai đau lòng. Nhưng anh không được, anh còn có rất nhiều trách nhiệm, anh còn có người thân, có người yêu, còn có em bé sắp ra đời, em không thể liên lụy đến anh"

Tiêu Thu Phong ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, nói: "Mộng Mộng, nói gì ngốc vậy, không phải nói muốn gả cho anh sao, còn muốn sinh con cho anh. Anh muốn em sinh một người con gái, nhất định sẽ giống em, là bảo bối xinh đẹp nhất trên đời"


"Hì hì, không, sinh em bé đương nhiên phải là con trai. Ông thích con trai, ông nội mặc dù rất thương em, nhưng đã nói con gái là con người ta, chỉ có cháu trai mới là bảo bối trong nhà"

Giọng nói càng lúc càng nhỏ, Mộng Thanh Linh thậm chí đã đến tình trạng không còn sức mà nói. Tiêu Thu Phong ngưng tụ đao khí vào tay, lướt qua cổ tay, một tia máu nhàn nhạt hiện lên. Đến lúc này hắn không thể không thực hiện lại biện pháp cứu mạng năm đó, Mộng Thanh Linh yếu đuối như vậy, cần phải có nước để bổ sung.

Nơi này toàn là cát, không có thực vật, không có nước uống, vậy chỉ có máu trên người hắn.

"Đừng" Mộng Thanh Linh chống cự nhưng không có tác dụng. Bởi vì Tiêu Thu Phong đã ngăn không cho nàng phản ứng, máu trên cổ tay đã chảy vào miệng nàng, thậm chí nàng muốn nói cũng không thể phát thành tiếng, chỉ ngửi thấy tiếng máu chảy trong không khí yên tĩnh.

Tiêu Thu Phong buông ra, cũng không biết Mộng Thanh Linh lấy sức lực từ đâu ra, thoáng cái giãy dụa, vùi đầu vào ngực hắn, lớn tiếng mắng: "Đáng ghét, lại lấy máu cho em, chẳng lẽ anh muốn kiếp sau em vẫn phải trả nợ anh sao, còn phải làm người phụ nữ của anh, hầu hạ anh cả đời sao"

"Không, em không cần, yêu anh một lần là đủ. Kiếp sau em làm đàn ông, cho anh làm phụ nữ, cho anh biết thế nào là đau khổ của người phụ nữ yêu điên cuồng. Thu Phong, xin anh, anh để em chết đi, có thể nghe được giọng của Ảnh Tử, có thể nằm trong lòng người mình yêu, Mộng Mộng thấy đủ rồi, đời này không còn tiếc nuối gì nữa"

Tiêu Thu Phong cảm động, nhẹ nhàng ôm mặt nàng, mặc dù không nhìn thấy nhưng giọt lệ trên mặt nàng, hắn cảm nhận được. Những giọt máu của hắn lại bị nàng biến thành nước mắt, thật lãng phí: "Nếu trời cao bắt chúng ta cùng nhau đối mặt với khó khăn này, anh đương nhiên không thể để em chết. Mộng Mộng, chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta sẽ không buông tha, sẽ tìm ra được phương pháp xuất trận, nhất định như vậy"

"Ngốc"

Nói không thành lời, không còn cách nào khác bởi vì một tia sức lực cuối cùng của Mộng Thanh Linh đã đưa vào đôi môi anh đào lên với Tiêu Thu Phong. Trong bóng tối khiến cho không biết trong nháy mắt tiếp xúc đó ai là người chủ động.

Nụ hôn này mang theo mùi của máu, nhưng đôi nam nữ si mê trong đó, hưởng thụ hạnh phúc và niềm vui sướng.


Hai người một lần nữa ngủ thiếp đi, hoặc là mê man. Lúc Mộng Thanh Linh tỉnh dậy, tay vẫn nắm chặt tay Tiêu Thu Phong. Chỉ cần có hắn ở bên tất cả vẫn còn hy vọng, không phải sao?

Nhưng bây giờ khác với mấy lần trước. Lần trước chỉ cần nàng tỉnh dậy, có động tác, Tiêu Thu Phong sẽ lập tức mở miệng hỏi, nhưng giờ phút này lại không có.

"Thu Phong, Thu Phong" Mộng Thanh Linh có chút khẩn trương, lao tới, hai tay không ngừng lục lọi trên người Tiêu Thu Phong, sờ môi hắn. Đôi môi khô khốc không một giọt nước, nhưng hắn lại dùng máu của mình kéo dài tính mạng của nàng.

Cổ tay đã bị cắt ra, Mộng Thanh Linh áp cổ tay mình vào miệng Tiêu Thu Phong, làm cho máu từ từ nhỏ vào. Nếu người đàn ông này có thể vì nàng, dùng tính mạng để đổi lấy mạng nàng. Như vậy tại sao nàng không thể. Nàng yêu hắn, không thể để hắn chết.

Có lẽ vì mất máu nên Mộng Thanh Linh không phát hiện ra trước mắt nàng xuất hiện một tia sáng nhẹ nhàng, mặc dù rất yếu, nhưng trong thế giới tăm tối này, tia sáng nhàn nhạt đó lại như bóng đèn sáng ngời, mang đến hy vọng cho người ta.

Mắt nhắm lại, đầu không chịu nổi mà lắc lắc, có một loại nghị lực cuối cùng chống đỡ, nhưng nếu có ánh sáng nhất định sẽ thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộng Thanh Linh là một nụ cười đầy hạnh phúc.

"Thu Phong, em cảm nhận được trái tim anh. Bởi vì trong cơ thể em có máu của anh. Anh có thể cảm nhận được trái tim em không, cảm nhận được tình yêu sâu đậm em dành cho anh không? Anh cảm nhận được phải không. Bởi vì em đã dung nhập tình yêu đó vào trong máu, chảy vào trái tim anh"

Đây là lý trí cuối cùng của nàng, thân thể mềm mại ngã xuống, máu trên tay vẫn nhàn nhạt chảy ra.

Trên đời có rất nhiều chuyện thần kỳ. Trời cao không tuyệt người có tình, lúc tuyệt vọng nhất, lúc bất lực nhất, đôi nam nữ đang đứng trước cái chết có thể đón được sự sống mới hay không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận