Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Ba người đi theo lão đạo sĩ, từ từ đi xuống hầm ngầm để giường băng. Không khí nơi này như đọng lại, hàn khí bức người. Vừa xuống cầu thang, Tiêu Thu Phong vượt qua mọi người, dẫn đầu đi nhanh tới bên cạnh giường băng, vội vàng nắm lấy tay mẹ.

Cơ thể bao phủ trong một tầng sương nhàn nhạt. Mỗi lần nghĩ đến mẹ đang phải thừa nhận nỗi thống khổ, Tiêu Thu Phong không thể nào bình tĩnh được. Cho nên đối mặt với Tinh mang trận đầy nguy hiểm, hắn cũng không hề do dự, không chống cự một chút nào, để nó hút vào, tìm lực lượng tinh mang cứu mẹ.

"Hai người các cháu ở đây hộ pháp. Nhớ tuyệt đối không cho người quấy rầy" Lão đạo sĩ đã xoay người phân phó hai nàng. Mà ông chạy tới bên cạnh Tiêu Thu Phong, vỗ vai hắn nói: "Cậu nhóc, ta biết cháu rất đau khổ, nhưng tất cả đau khổ hôm nay sẽ chấm dứt. Chúng ta hộ pháp giúp cháu. Cháu bắt đầu vận công đi, chữa thương cho mẹ cháu"

Lão đạo sĩ đúng là lão đạo sĩ, ông có thể nhìn thấy mọi chuyện trên thế gian. Dù mỗi ngày ở bên cạnh mẹ Tiêu Thu Phong, nhưng không hề đau thương chỉ có tiếc nuối. Năm tháng tươi đẹp lại qua đi trong trạng thái hôn mê này. Ông thậm chí còn nghĩ sống như vậy có khi còn khó chịu hơn cả cái chết.

Chờ đợi nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cuộc đã có kết quả. Có lẽ không ai hiểu được giờ phút này ông cảm thấy nhẹ nhàng như thế nào.

Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu với Vũ và Ruth, sau đó đứng cạnh giường, chân khí vận hành khắp cơ thể, hai tay như một ngọn lửa mang theo cơn gió mùa xuân ấm áp, từ từ, từ từ lướt qua người mẹ, không ngừng lặp lại.

Bởi vì đây chính là mẹ nên Tiêu Thu Phong rất cẩn thận.

Sau khi hàn khí trên cơ thể bà được hòa tan, nhiệt độ trong cơ thể đã trở lại bình thường, chất độc Hắc ma thủ lập tức tràn ra khắp cơ thể bà, không hề kiêng kỵ. Nhiều năm qua, chất độc không ngừng tăng lên, ăn mòn mỗi một tia sinh mệnh của mẹ Tiêu Thu Phong.


Hai tay Tiêu Thu Phong đầy khí kình chập lại, đưa tay ra, rất nhanh điểm vào người mẹ, sáu đạo huyền quan, quan trọng nhất trên cơ thể con người bị chạm vào, ngoại trừ chất độc, lực lượng bản thân con người đều đã được kích hoạt trong nháy mắt đó. Dù là có ngoại lực cường đại trợ giúp cũng cần phải phối hợp với lực lượng bản thể, như vậy mới có thể dễ dàng loại trừ chất độc.

"Ừm" Một tiếng, mẹ Tiêu Thu Phong từ từ có động tác, nhưng mặt mày nhăn nhó, xem ra bà cảm thấy không dễ chịu, đây không phải là tỉnh lại theo bản năng mà là bị ép tỉnh dậy, đương nhiên bà không thể thích ứng trạng thái này.

"Tiểu Hà, Tiểu Hà, cháu mở mắt ra nhìn xem, con của cháu lại đến thăm cháu kìa" Có lẽ đây là động lực để sống duy nhất của mẹ Tiêu Thu Phong, mặc dù thân thể rất khó chịu nhưng nghe được con trai ở đó, một loại động lực vô hạn đã chống lại chất độc, từ từ hiện lên trong cơ thể.

Tiêu Thu Phong không dám chậm trễ, lực lượng Tinh Nhật quyết đã từ sau lưng mẹ mà tiến vào, từ từ dũng mãnh tiến vào gân mạch của bà. Đúng vậy hắn đã cảm nhận được chất độc ăn mòn quá nghiêm trọng. Trong gân mạch của bà gần như chỉ có mầm mống bệnh, khí tức sinh mạng còn sót lại không ngừng bị hấp thu.

Tinh Nhật quyết như một cơn thủy triều được lực lượng này chỉ dẫn đi tới, đi đến đâu chất độc đều bị dìm chết. Mà giờ phút này đối với mẹ Tiêu Thu Phong mà nói, có thể cảm thấy thoải mái hơn, cảm giác đau đớn dồn nén bấy lâu nay từ từ biến mất. Nhưng làm bà suy nghĩ nhất chính là con trai của mình.

"Tiểu Phong, Tiểu Phong, con ở đâu?" Mở mắt ra, vội vàng gọi, rất kích động. Bởi vì bà mặc dù rất cố gắng, nhưng bà không tin mình có thể tiếp tục sống. không biết lúc nào sẽ ngủ, không thể dậy được nữa. Cho nên bà muốn mỗi một lần tỉnh lại đều thấy được con trai của mình.

Tiêu Thu Phong đang vận dụng lực lượng Tinh Nhật quyết, vốn không được phân tâm. Nhưng mẹ gọi như vậy làm hắn không thể khống chế, giọng nói nhẹ nhàng từ sau lưng bà truyền tới: "Mẹ, là con. Con đang chữa thương cho mẹ. Yên tâm, mẹ sẽ khỏi"

"Tiểu hà, bình tĩnh một chút, Tiểu Phong có lực lượng tinh mang, có thể khắc chế chất độc trong cơ thể cháu. Bây giờ Tiểu Phong đang vận công trị thương cho cháu. Cháu nhất định phải phối hợp với nó"


Mẹ Tiêu Thu Phong có chút kinh ngạc nhìn lão đạo sĩ, không quá tin hỏi lại: "Bác Mộng, thật chứ, cháu thực sự có thể khỏi sao?"

Lão đạo sĩ nhẹ nhàng gật đầu, nhưng thấy vẻ mặt Tiêu Thu Phong trở nên rất nghiêm trọng. Bởi vì hiệu quả chữa trị chỉ có Tiêu Thu Phong hiểu rõ nhất. Mà thấy vẻ mặt nặng nề, mồ hôi tuôn ra, có vẻ không quá lạc quan.

Đúng vậy, Tiêu Thu Phong đang gặp phiền phức. Lực lượng Tinh Nhật quyết như cơn thủy triều có thể tiêu diệt tất cả chất động trong huyệt đạo nhỏ. Nhưng khi hắn vất vả đả thông được kinh mạch của mẹ lại phát hiện chất độc Hắc ma thủ lại có mấy hạt ma kình màu đen như ẩn như hiện. Đó chính là mầm mống căn nguyên của Hắc ma thủy.

Dù mẹ khỏe lại, có thể tỉnh táo như người bình thường, nhưng chỉ cần ma khí đó còn tồn tại trong cơ thể bà, như vậy bà vẫn phải nằm trên giường băng, nhờ hàn khí áp chế chất độc. Đó là kết quả mà hắn không muốn thấy. Ma khí di chuyển trong kinh mạch, nếu không cẩn thận căn bản không nhìn thấy. Mỗi lần lướt qua Tiêu Thu Phong đều cảm nhận được sự tồn tại của nó, nhưng nó lại lập tức biến mất.

Lực lượng không ngừng tăng lên từng chút một, trong cơ thể Tiêu Thu Phong có một biến hóa rất kỳ quái. Tinh Nhật quyết như hai loại lực lượng khác nhau, dung hợp trong cơ thể, kim quang từ trên cơ thể hắn phát ra, từ từ bao phủ lấy hai người. Cao thủ như lão đạo sĩ cũng không có cách nào nhìn qua màn kim quang để thấy cảnh bên trong.

Khi kim quang hình thành vầng sáng bao phủ lấy hai người, lực lượng tinh mang mới từ từ xuất hiện. Giống như những gì diễn ra trong Tinh mang trận, hai loại ánh sáng đó không hề phân tán, không tiêu tan, như hình với bóng. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Lão đạo sĩ rất tò mò, tay nhẹ nhàng đưa tới. Nhưng thật không ngờ vầng kim quang nhìn như dịu dàng này lại ẩn chứa lực lượng vô cùng cường đại, khi tay ông ta vừa chạm vào thì có cảm giác như kim châm vào tay, truyền thẳng vào trong óc.

Cảm giác này không dễ chịu gì, ông ta vội vàng lui lại nhưng vẫn bị lực lượng đó khống chế, không thể khống chế thân hình, va mạnh vào tảng đá, phát ra tiếng "bịch" sau đó ngã xuống đất, một lúc sau vẫn không đứng lên được.


Vũ đang đứng trước cửa nhà thấy thế không khỏi kinh hãi, thân hình vừa động đã tới, đỡ lão đạo sĩ lên, vội vàng hỏi: "Ông, ông không sao chứ"

Lão đạo sĩ chu miệng, chỉ vào hai người trong màn kim quang đang ngồi trên giường băng, mắng: "Thằng ranh xấu xa đó, sao lại có lực lượng lớn như vậy. Ta chỉ tò mò chạm vào một cái mà đã bị thương"

Vũ dở khóc dở cười, bây giờ vô cùng khẩn trương, chữa thương đến thời khắc mấu chốt. Vậy mà lão già này lại tò mò, làm chuyện không nên làm. Vì vậy Vũ lập tức ra cửa, để lại lão già đứng một mình ở đó, cẩn thận bảo vệ nơi này.

Một tiếng, hai tiếng.... không biết qua bao lâu, lực lượng bao quanh hai người đã biến mất. Hai người ngồi xếp bằng, không hề có động tĩnh. Lão đạo sĩ từ trên ghế đá nhảy dựng lên, đang định chạm vào hai người, nhưng nghĩ đến chuyện vừa nãy, ông ta vội vàng rụt tay lại.

"Cô bé, cháu gọi xem, xem tình huống của bọn họ như thế nào?"

Vũ không hề do dự, lập tức đi lên, nhẹ nhàng gọi: "Thu Phong, Thu Phong, anh không sao chứ?"

Hai mắt mở ra nhưng là mẹ Tiêu Thu Phong, bà mở mắt ra. Trên khuôn mặt tái nhợt bắt đầu đã hơi hồng hào, lắc lắc đầu, sau đó đưa tay ra, không thể tin nổi từ trên giường nhảy xuống. Nhìn lão đạo sĩ, trên mặt đầy kích động, nước mắt tuôn rơi.

Lão đạo sĩ cầm tay Hoắc Thẩm Hà bắt mạch, hưng phấn tuyên bố: "Không sai, không sai, Tiểu Hà, chất độc của cháu đã biến mất, không có một vấn đề gì. Sau này cháu không cần tiếp tục ngủ ở giườn băng nữa"

Vũ đã kinh hãi kêu lên: "Thu Phong, Thu Phong, anh làm sao vậy. Ông, mau đến xem Thu Phong, anh....."


Nàng chưa nói hết câu, mặt Tiêu Thu Phong hơi động, đôi mắt mở ra, mặc dù có chút mệt mòi nhưng vẫn cười cười với Vũ, coi như là an ủi.

Hai tay nàng mở ra, không hề suy nghĩ đã ôm lấy Tiêu Thu Phong, giờ phút này khóc không chỉ có mình mẹ Tiêu Thu Phong là Hoắc Thẩm Hà mà Vũ cũng đã khóc.

"Thu Phong, thực sự làm em sợ muốn chết. Em còn tưởng rằng anh xảy ra chuyện. Không có anh, Vũ sao sống được"

Mất tích trong Tinh mang trận lần trước, Vũ rất lo lắng. Đến tận bây giờ nàng vẫn còn cảm giác đó, vì vậy mới có phản ứng kích động như vậy.

Đối với một người nằm bất tỉnh trên giường băng hai mươi lăm năm qua mà nói, lúc này cần phải rất cẩn thận điều chỉnh cơ thể mình. Nhưng phụ nhân không thể nào khống chế được tâm trạng kích động, bước một bước dài, lao tới trước mặt Tiêu Thu Phong, lớn tiếng kêu lên: "Vũ, tốt rồi, nó không chết, các con thân thiết thì nhanh lên, mau cho mẹ ôm một cái"

Có lẽ đã thiếu tình máu mủ hơn hai mươi năm, giờ phút này đối với Hoắc Thẩm Hà mà nói, bà thầm nghĩ ôm con trai mình, ôm thật chặt, dùng trái tim cảm nhận được máu huyết liên thông.

Tiêu Thu Phong lắc đầu bất đắc dĩ. Nhưng hắn hắn phản đối. Vừa nãy vì hoàn toàn loại trừ chất độc Hắc ma trong cơ thể mẹ, hắn đã dùng khí kình trải qua hai mươi bốn vòng đại chu thiên. Tin rằng lúc này không những hết bệnh, các huyệt đạo mà người bình thường không thể mở cũng đã được mở, đương nhiên không thể so với hắn.

Ruth cũng nhảy xuống, nhìn người đàn ông mình yêu, cùng Hoắc Thẩm Hà mới tỉnh lại, nàng rất hưng phấn. Trái tim lo lắng đã được yên ổn lại, nàng nũng nịu kêu lên: "Ông xã..."

Tiêu Thu Phong ngẩng đầu lên, Hoắc Thẩm Hà quát: "Không được gọi, để mẹ con chúng ta cảm nhận một chút, lát nữa sẽ trả lại cho các con"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận