Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Gia tộc Feir nhận được tin tức đã là ba ngày sau. Biya cũng muốn chữa trị cho Feir trước, che đậy chuyện này. Nhưng thấy hơi thở của thiếu gia Lạc Giai rất mỏng manh, hắn không thể khống chế, chỉ có thể thông báo quản gia gia tộc Feir, chuyện này đã truyền đến tai lão già John.

Trên đời không ai biết lão già John bao nhiêu tuổi, ngay cả quả gia đã hơn sáu mươi tuổi cũng không biết. Bởi vì lúc hắn vào làm ở gia tộc Feir thì lão già đã ở đây.

"Nực cười, chuyện của Lạc Giai, sao không ai nói cho ta biết?" Lão John rất tức giận kêu lên: "Đi, tìm Sam, ta muốn nghe nó giải thích một chút"

Lão quản gia cảm nhận được chủ nhân đang tức, không dám chậm trễ. Một lát sau Sam – một người đàn ông trung niên dáng người khôi ngô gõ cửa tiến vào, rất cung kính hành lễ rồi hỏi: "Bố, bố tìm con có việc gì?"

"Chuyện Lạc Giai ở Little Rock là ai ra lệnh?" Lạc Giai là người có huyết mạch cuồng hóa đời thứ tư của gia tộc Feir, lực lượng không hề bình thường. Giờ phút này lại bị người đả thương, vậy mà John còn không hay biết. Điều này làm ông ta không khỏi tức giận. Gia tộc do một tay

ông ta khống chế, chưa ai dám cãi lời.

Sam cũng vừa nhận được tin tức, rất tức. Ngay cả một thành phố cũng không thu thập được, uổng công là dũng sĩ gia tộc Feir. Nhưng câu hỏi của lão già, hắn không thể không giải thích: "Bố, chuyện của Lạc Giai lần này con biết. Little Rock không có bao nhiêu lực lượng, chúng ta

tiến quân vào Tây Bắc thì cần một điểm đặt chân cho nên..."

"Cho nên mày tự ý hành động, làm Lạc Giai bị thương. Tao đã sớm nói với mày, làm việc gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận. Trên đời này có vô số cao thủ. Mày có phải cho rằng gia tộc Feir chúng ta có được huyết mạch với lực lượng thú hóa, như vậy sẽ là thiên hạ vô địch. Mày là thằng ngu"

Chưa bao giờ tức giận như vậy, lão John càng nói càng tức, không ngừng gõ mộc trượng trong tay xuống đất, nói: "Mày đã quên thằng anh mày chết như thế nào rồi sao. Huyết mạch thú hóa của nó cường đại như thế nào, cũng bị người ta đánh cho hồn phi phách tán. Mày cho rằng mày có thể sao?"

Theo người chứng kiến báo lại, con trai cả của hắn bị một người đàn ông phương Đông rất mạnh đóng băng, sau đó làm tan nát. Loại lực lượng này dù là gia tộc Feir cũng không thể ngăn cản.

Sam có chút khó chịu mở miệng nói: "Bố, gia tộc Feir chúng ta muốn thống trị của châu Mỹ, nhất định phải cường đại xuất kích. Hơn nữa con nghe nói người giết anh cả đã chết"

Lão John càng tức, chút nữa định vung trượng đánh người, quát lớn: "Cho dù chết thì sao. Người phương Đông có lực lượng thần bí, kẻ hồ đồ tự đạo như mày biết được sao. Bắt đầu từ bây giờ mày không quản chuyện trong gia tộc nữa, toàn tâm tu luyện đi. Không đột phát đến tầng thứ ba, đừng đến gặp tao"

"Bố...." Sam kêu to nhưng lão John đã không còn tâm trạng nghe hắn nói nhảm, quát: "Cút ra ngoài cho tao"

Sam rất buồn bực nhưng vẫn phải rời đi. Ở trong gia tộc Feir, hắn vĩnh viễn không có lực lượng lớn hơn ông bố.

Lão John thở dài một hơi, bị thằng con kiêu ngạo ngông cuồng này làm cho không thể không tức. Nếu không phải e ngại lực lượng thần bí cường đại của phương Đông, Huyết ma vệ đội của gia tộc Feir hắn đã sớm tất công cả thế giới. Đâu như bây giờ, ngay cả châu Mỹ cũng không nắm được.

"Tìm tài liệu hành động này của Lạc Giai cho ta, không được bỏ sót" Lão John vừa mở miệng, phía sau liền có người vâng một tiếng.

Là một vương giả có huyết mạch thú hóa cường đại, lão John còn là một người đầy trí tuệ. Dù là chuyện nhỏ nhặt nhất, hắn cũng phải tìm hiểu rõ ràng, chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc. Little Rock nhỏ bé, hắn đương nhiên không để vào mắt. Nhưng có thể đánh bại Lạc Giai đã thú hóa, người này đúng là làm cho hắn hứng thú.

Long dồn gần như hết thời gian vào huấn luyện vệ đội. Cũng không biết có điều gì xảy ra, trong lòng hắn có một suy nghĩ rất kỳ quái, biết càng lúc càng gần thời gian rời đi, lực lượng bộc phát của hắn càng cường đại. Cường đại đến độ mà hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

Luo trước kia là cường đại nhất trong gia tộc La Cách. Mà giờ phút này ở trong phút hắn lại không là gì hết. Vẻ ngu ngốc trong mắt đã biến mất thay vào đó là thông minh trí tuệ và thâm thúy. Đám dũng sĩ đang huấn luyện thậm chí còn không dám nhìn hắn. Khí thế của Long, mang theo một loại uy nghiêm từ từ hiện ra.

Trong Lạc Cách gia tộc, có lẽ chỉ có mình Ái Ny là bình thản đối mặt với Long.

Lần dầu tiên mặc váy khiêu vũ vì người đàn ông này, lần đầu tiên làm bữa sáng cho người đàn ông này. Mặc dù chỉ là làm món trứng rán, nấu chút bánh kem, nhưng đối với Ái Ny mà nói, nó có ý nghĩa không bình thường.

Yêu một người kỳ quái như vậy đó, sẽ làm những chuyện trước đây mình không muốn làm.

Bắt đầu từ buổi tối hôm đó, quan hệ giữa hai người đã thành người yêu, mà Long cũng đã đổi sang gọi nàng là Ái Ny.

Long không từ chối, nhưng lại rất hiếm khi có phản ứng gì. Đối với thái độ của hắn chỉ tiếp nhận, chưa bao giờ biểu hiện gì. Ái Ny có những lúc rất tức, rất chán nản. Nhưng khi nàng cầm thanh kiếm đó, tâm trạng lại tốt lên. Bởi vì đó là món quà Long tặng nàng. Nhìn kiếm, giống như thấy được hắn, làm cho người ta hạnh phúc.

Lại một đêm trăng tròn, Long giống như các lần trước, lẳng lặng ngồi ở đó, những ký ức không ngừng hiện lên, cảm nhận tâm cảnh biến đổi.

Ái Ny lại mặc một chiếc váy rất đẹp, tóc đen buông xõa ngang vai, trông đầy nữ tính. Vẻ dịu dàng khác hẳn nàng ngày thường, làm cho người ta thêm yêu thích.

Điều này Ái Ny nghe người ta nói, người phương Đông đều thích các cô gái như thế này. Nàng muốn thử một lần.

Mùi hương hoa hồng thơm ngát thổi qua, Long biết Ái Ny tới. Quay đầu nhìn lại, nhẹ nhàng cười, kêu một tiếng: "Ái Ny, em đã đến rồi, muộn như vậy mà vẫn chưa ngủ sao?"

Hàm răng ngọc lộ ra, Ái Ny nở nụ cười ngọt ngào, nói: "Em biết cứ đêm trăng tròn là anh lại đến đây nhìn trăng sao, cho nên em đến ngồi với anh"

Cảm giác yêu thương lưu chuyển trong lòng, Long rất thích cảm giác này. Nhưng hắn hiểu mình không thể nào tiếp nhận tình yêu này. Ít nhất trước khi hắn không tìm được kiếp trước của mình.

Ái Ny trong mắt hắn là một cô bé xinh đẹp và hoạt bát, cần có người yêu thương, quan tâm nàng, đem đến hạnh phúc cho nàng. Mà hắn chỉ là một người xa lạ, ngẫu nhiên gặp nhau, duyên phận này hình như đã đến lúc nói lời tạm biệt.

"Cảm ơn em, Ái Ny, rất cảm ơn em đã quan tâm anh lâu như vậy" Từ một thằng ngu không hiểu gì, chính cô gái này đã thu nhận hắn. Mang đến hy vọng sống cho hắn, ân tình này hắn ghi nhớ suốt đời.

Nhưng Ái Ny lại trừng mắt nhìn hắn, dùng hai tay bá vào tay hắn, nũng nịu nói: "Long, cho đến bây giờ, anh còn cần cảm ơn em sao. Anh chẳng lẽ thực sự không biết, Ái Ny đã yêu anh sao?"

Thổ lộ, Ái Ny đã nhịn rất lâu. Nàng cần phải biết tâm ý của Long. Muốn những lúc người đàn ông này cô đơn, đều có nàng làm bạn với hắn. Cả đời này nàng sẽ không hối hận.

Long không dám đối mặt với Ái Ny.

"Xin lỗi, Ái Ny, anh phải đi"

Ái Ny trở nên lạnh giá trong lòng, tay càng nắm chặt tay Long hơn, vội vàng hỏi: "Tại sao? Tại sao lại đi. Long, nói cho em biết, không đi, không đi có được không?"

Tim như có đao cắt, nhưng Long vẫn muốn cho Ái Ny biết.

"Anh không biết, giống như trước kia, anh cảm thấy mình phải rời khỏi đây. Ái Ny, em là một cô gái xinh đẹp, tốt bụng, là công chúa xinh đẹp mà mọi người đàn ông đều yêu thích. Anh tin, cho rằng không có anh, em cũng sẽ hạnh phúc, đúng không?"

Nước mắt đã rơi xuống khuôn mặt trắng nõn của nàng, trong vẻ đau đớn làm người ta thương xót, Ái Ny từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Long, nhỏ giọng nói: "Long, anh cũng biết, phụ nữ của gia tộc Lạc Cách, cả đời chỉ động lòng vì một người đàn ông. Ái Ny thích anh, yêu anh. Tại sao anh phải đi. Không có anh, em còn có thể có hạnh phúc sao, em ở đây còn có được hạnh phúc sao?"

"Xin lỗi, Ái Ny, anh là một người không biết tại sao mình tồn tại, không có kiếp trước, không có kiếp này, thực sự không nên được hạnh phúc. Em là tiểu thư trong mắt Long, dù Long ở đâu đều sẽ chúc phúc em"

Ái Ny co quắp lại, nhào vào lòng Long, đau đớn muốn chết, sau đó từ từ im đi. Lúc nàng ngẩng đầu lên, trong làn nước mắt có một nụ cười khó hiểu.

"Long, em biết, em từ trước đến bây giờ không hiểu anh, nhưng không quan trọng. Em yêu người đàn ông này, tin rằng anh sẽ không làm em thất vọng. Thực ra sau khi anh đánh bại Lạc Giai, em chỉ biết anh không thuộc về nơi này, không thuộc về Litte Rock. Anh là con chim ưng trên bầu trời, phải có nơi rộng lớn để bay lượn"

"Ái Ny quý trọng giây phút này. Không cần biết bao giờ anh rời đi, chỉ ần anh còn ở đây một ngày, Ái Ny đều yêu anh với trái tim chân thành nhất" Long còn định mở miệng nói, nhưng đã bị Ái Ny dùng tay che lại: "Đây là lựa chọn của Ái Ny, Long, anh có lựa chọn của mình. Vậy Ái Ny cũng có, chúng ta không can thiệp vào, được không?"

Long chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ. Hắn không nghĩ để lại quá nhiều ưu thương tại nơi này. Từ khi ý thức trong đầu trở nên mãnh liệt, những điều hắn cảm nhận được đều là thật.

Rời đi chỉ là trong nháy mắt, hắn chỉ hy vọng nữ chủ nhân gia tộc Lạc Cách có thể hạnh phúc, vui vẻ, cô đơn chỉ để mình hắn gánh chịu.

"Có lẽ kiếp trước anh là một kẻ ác, tội ác đầy mình, cho nên trời cao mới trừng phạt anh, bắt anh quên đi tất cả" Long khẽ lẩm bẩm. Mỗi khi cảm nhận được sát khí, càng lúc càng nồng nặc, hắn cũng không cho rằng mình là một người tốt. - https://truyenfull.vn

Ái Ny hôn lên, lưu lại hơi thở ấm áp trên mặt hắn.

"Dù anh là ác ma, anh ở địa ngục thì Ái Ny vẫn yêu anh".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui