Thân cao một mét bảy tám, trong khoảng khắc này lại dài lên. Fei Lisi ở bên đau đớn kêu lên: "Ái Ny...." Nhưng lão vừa định tiến lên đã bị lão John vung một chưởng đánh bay ra ngoài, mắt đầy hưng phấn. Hắn sẽ không cho bất cứ ai ảnh hưởng đến huyết mạch chi hoàng tiến hóa, đây là hy vọng duy nhất của gia tộc.
Lạc Giai ở bên cũng vô cùng kinh hãi. Hắn không ngờ rằng cô gái này lại có huyết mạch chi hoàng, thân hình đang biến ảo tương tự như vượn, chẳng qua mái tóc đen bóng không hề thay đổi, mắt đỏ rực đầy thú tính.
Hai cao thủ huyết mạch trên cùng đã bị Ái Ny xé thành mảnh nhỏ, gần như không có một giây dừng lại, nàng đang vô cùng tức giận lao về phía lão John. Khí thế ngập trời, khiến trời đất rung chuyển. Tất cả mọi người thấy cảnh này đều không thể quên. Tiểu thư Ái Ny không ngờ lại biết biến thân mà còn cường hãn như vậy.
"Hoàng giả, người rốt cuộc đã tỉnh. Lão John gia tộc Feir chào mừng người trở về" Dùng giọng nói tôn kính nhất, lão vừa dứt câu người đã không thấy đâu. Ái Ny điên cuồng đã ngã xuống, không cam lòng ngã xuống. Khí tức điên cuồng trên người từ từ biến mất. Nàng trở về hình dáng cũ, ngất đi.
Fei Lisi lao tới, mặc dù lực lượng kém quá xa so với cao thủ huyết mạch, nhưng chỉ cần bất cứ ai muốn làm tổn thương con gái lão, lão sẽ liều mạng.
"Tốt lắm, Fei Lisi, tộc phổ của ông cũng đã ghi, gia tộc Lạc Cách là một nhánh của gia tộc Feir. Bây giờ ta đã tìm được huyết mạch hoàng giả của gia tộc, sao có thể tổn thương người?"
Việc này Fei Lisi đương nhiên biết, nhưng chuyện đã trải qua hơn trăm năm, lão đã quyết định quên đi tất cả. Cho nên lão chưa bao giờ nói vớiÁi Ny, thầm nghĩ an phận sống và kéo dài huyết mạch gia tộc Lạc Cách. Không muốn có bất cứ quan hệ gì với gia tộc Feir.
Theo lời ông, năm đó gia tộc Feir đuổi bọn họ là những người không có huyết mạch tiến hóa, không hề lưu tình. Bọn họ đã sớm không có quan hệ với gia tộc Feir.
"Ông nói gì, Ái Ny là huyết mạch chi hoàng?" Fei Lisi gần như không thể tin vào tai mình. Chưa từng nghe nói phụ nữ có thể trở thành người có huyết mạch tiến hóa, chứ đừng nói là hoàng giả. - .
Lão John khẽ gật đầu nói: "Đây là sự thật, ông đừng tưởng rằng ta già như vậy rồi mà còn từ xa tới đây, chỉ là do quan hệ huyết mạch với các người. Ông hẳn biết Huyết hoàng có ý nghĩa như thế nào đối với gia tộc Feir chúng ta, điều này quan hệ đến vinh dự, quyền lực"
"Tôi không đồng ý, Ái Ny là con gái tôi, không quan hệ gì với gia tộc Feir các người. Thả nó ra, thả nó ra"
Nhưng không ai để ý lão kêu gào, lão John vẫy vẫy tay, hai cao thủ huyết mạch đã nâng Ái Ny lên, đưa vào trong xe. Lão John mới đi được nửa bước đã quay lại: "Bắt đầu từ hôm nay, Ái Ny không còn là con ông nữa. Vì Ái Ny, ta sẽ tặng Little Rock cho ông, đây là vinh quang của ông. Nếu ông có đủ lực lượng, có thể xông vào gia tộc Feir cướp cô ấy về"
Khinh người quá đáng như vậy, bất cứ ai cũng tức ứa máu. Raney chỉ còn một hơi được người đỡ dậy, lẩm bẩm: "Một ngày nào đó chúng ta sẽ san bằng gia tộc Feir, nhất định"
Lão John nghe được, Lạc Giao cũng nghe được nhưng không ai có phản ứng gì. Mang Ái Ny, hưng phấn rời đi. Huyết Hoàng có thể dập tắt tất cả ngọn lửa trong lòng bọn họ. Lúc này gia tộc Feir đều rất vui mừng.
Long đi, tất cả mọi người trong gia tộc Lạc Cách đều mong chờ. Nhưng thật không ngờ một tháng sau, tiểu thư lại bị người ta bắt đi trước mặt bọn họ. Thù hận đó thiêu đốt tất cả dũng sĩ trong gia tộc. Hoặc là giờ phút này không ai ngờ ở hoàn cảnh như vậy, một cao thủ vệ đội cường đại của gia tộc Lạc Cách đang được huấn luyện ra.
"Chúng ta phải huấn luyện chính mình. Dựa theo Long phân phó, trở thành cường giả. Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể cứu tiểu thư, mới có thể bảo vệ vinh quang của gia tộc Lạc Cách. Anh em chuyển thù hận thành lực lượng, chúng ta có thể"
Raney nói, rất nhanh đã khơi dậy tất cả các dũng sĩ. Bọn họ chôn đồng đội, giết chóc tàn khốc làm bọn họ hiểu rõ chỉ có lực lượng tuyệt đối mới có được vinh quang chí cao vô thương. Bọn họ sẽ không khuất phục trước bất cứ ai, nhất định không.
Tiêu Thu Phong cũng không ngờ rằng khi hắn gặp lại Ái Ny, nàng không cònlà bạn mà là đối thủ cường đại nhất.
Rời khỏi dãy núi Para, nhưng Tử Dao đi lại không tiện, tốc độ rất chậm, chỉ đi được khoảng một tiếng lại phải nghỉ một tiếng. Tiêu Thu Phong không chỉ phải dẫn đường, còn là bảo mẫu.
Tiêu Thu Phong đã từng phản đối, nhưng Tử Dao lúc này luôn miệng nói mình là thị nữ, chuyện này sao có thể để con gái đi làm. Đúng là không nghĩ đến thân phận của mình.
Nhưng đánh cũng không thể đánh, giết không thể giết, Tiêu Thu Phong thật đúng là phải chấp nhận. Bởi vì nàng đã đáp ứng khi về Vân tiên đảo sẽ hỏi sư phụ về thân phận của hắn. Điểm này chính là điểm yếu của Tiêu Thu Phong, mỗi đêm đều nghĩ đến, càng lúc càng mạnh. Hắn nhất định phải hiểu được quá khứ của mình.
Sau những ngày này, Tử Dao cũng biết con người làm rất nhiều việc cũng chỉ vì sống sót. Giống như trộm, cướp, dọa người. Tiêu Thu Phong dẫn nàng ra khỏi dãy núi Para đến một trang trại khi mọi người ở đây đang ngủ say. Sau đó bắt nữ chủ nhân ở đây nấu đồ ăn, ăn no nê.
Thực sự dọa chủ trang trại đến chết. Mà thanh Thủy linh kiếm của nàng cũng thành đạo cụ, chém đôi chiếc bàn, rất sắc bén. Nếu không vợ chồng chủ trang trại sao lại nghe lời. Hơn nữa bọn họ còn nói chuyện gì đó, nàng nghe không hiểu.
Tử Dao thực ra rất muốn mở miệng nói, nhưng khi đồ ăn được mang lên nàng không còn thời gian nói nữa. Tối qua hai người đã ăn hết chiếc bánh mỳ cuối cùng, lúc này bụng đang sôi nên. Vì vậy Tiên nữ ngày nào bây giờ mới biết người không ăn cơm sẽ chết.
Trước kia nàng chưa bao giờ lo lắng về đồ ăn.
Tiêu Thu Phong bắt chân chữ ngũ, cầm miếng thịt bò mà gặm. Người ta dùng đũa, dùng dĩa để ăn, hắn lại dạy cô gái này cách dùng tay mà ăn. Mặc dù Tử Dao dùng tay trông khá đẹp mắt, nhưng hai vợ chồng đứng bên không khỏi trợn trừng mắt nhìn hai người ăn.
Ăn no uống đủ, hai người chuẩn bị rời đi. Tử Dao nhìn rất yếu ớt lập tức trở nên cường ngạnh, đoạt lấy thanh kiếm trong tay Tiêu Thu Phong, "keng" một tiếng rút ra.
Đôi vợ chồng ôm chặt lấy nhau, cả người run lên, hai tay chụm lại, liều mạng kêu Thượng đế. Tiêu Thu Phong càng hoảng sợ hơn, lui lại mấy bước, quát lớn: "Diêu Sàng, ngươi dám đánh lén ta?"
Cơ thể phụ nữ đâu nhanh tốt lên như vậy, phản cần một thời gian khá dài mới khôi phục lại được. Hơn nữa lực lượng của Tiêu Thu Phong đã tăng lên, thực sự đánh nhau, hắn không sợ nàng.
Nhưng nếu bị đánh lén thì khác.
Tử Dao trừng mắt nhìn hắn, hình như muốn nói: "Ngươi ngu quá"
Không phải như vậy, một loại sát khí âm trầm tràn ngập trang trại, xem ra có cao thủ đuổi tới. Khí tức khác với dị năng, lực lượng này cường đại hơn nhiều. Hơn nữa còn mang theo vẻ lạnh lẽo làm người ta cảm nhận có hàn ý đánh vào tận trong tim.
Thì ra không phải đánh lén mình. Tiêu Thu Phong nhanh như điện trở về, đứng trước mặt Tử Dao, lớn tiếng nói: "Hai hôm nay không giết người đang phát chán, đến vừa đúng lúc, ta lên"
Từ ba ngày trước một cỗ dục vọng dấy lên trong lòng, không thể kiềm chế. Chỉ có ngửi được mùi máu, mới có thể làm cho tâm linh hắn bình tĩnh lại.
Nhưng tốc độ lắc đầu, ngăn cản Tiêu Thu Phong: "Ba người, rất mạnh"
Đất nước Trung Quốc thần bí có tuyệt thế cường giả như Thất Sát, Phá Quân và Tham Lang, vậy phương Tây cũng có. Giống như ba người tản mát ra khí tức lạnh lẽo này, nhưng đúng là những người đồng cấp với Thượng đế trong truyền thuyết – U âm nhân.
Có thể gọi bọn họ là người, bởi vì bọn họ giống người như đúc, nhưng lại không có tình cảm của con người.
U âm nhân chỉ là một truyền thuyết ở phương Tây, là cách gọi chung của các nước, mọi người luôn nghĩ bọn họ không tồn tại. Nhưng bây giờ lại thực sự xuất hiện trước mặt Tiêu Thu Phong và Tử Dao.
Tổ dị năng là lực lượng chiến đấu cường đại nhất của quốc gia, nhưng mấy lần thất bại liên tiếp, bọn họ không thể không nhờ U âm nhân hỗ trợ. Nếu như nói ba người Phá Quân là thần thủ hộ phương Đông, vậy U âm nhân chính là chúa tể có quyền lực tốt cao ở phương Tây.
Bọn họ có ba người, hoặc là mười người, hoặc là trăm người, nhưng không ai biết bọn họ ở đâu, cũng không ai thấy được mặt thật của bọn họ. Bọn họ chỉ tồn tại, tồn tại trong đầu mọi người. Bọn họ chỉ xuất hiện khi có chuyện cần ra tay.
Phương đông và phương tây chung sống hòa bình, cần một lực lượng cân bằng. Nhưng Tử Dao xuất thế đã phá vỡ cân bằng này, nàng thể hiện lực lượng rất cường đại, lực lượng này làm cho đám U âm nhân tò mò. Chỉ cần có một cao thủ nằm ngoài cực hạn xuất hiện, gây nguy hiểm đến quốc gia, đó chính là trách nhiệm của bọn họ.
Giống như bây giờ có cao thủ phương tây xuất hiện ở Trung Quốc, vậy đó là trách nhiệm của Phá Quân. Cho nên trong truyền thuyết bọn họ được xưng là Thủ hộ thần của thế giới.
Tử Dao và Tiêu Thu Phong vừa ra đến cửa, ba ảo giác như cái bóng từ xa đánh tới, như một ngọn lửa màu đen, rất nhanh, hơn nữa di chuyển như khói làm người ta nhìn thấy không khỏi sợ hãi.