Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Lúc này Hồ Đầu mới gọi ra cái tên kia: "Tiêu thiếu gia"

Nhưng Tiêu Thu Phong đã đi xa, giết mấy người có khí kình hắc ám đối với hắn mà nói là chuyện quá nhỏ. Đâu ngờ rằng ở đây có người sùng bái hắn, gọi hắn.

Ánh mắt rất nhiều người đã tập trung đến Hongkong. Nhưng Tiêu Thu Phong thật không ngờ tất cả đều vì hắn.

Thân hình hắn quá nhanh như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Hắn đang tìm kiếm, nhưng không biết phía sau có rất nhiều người đang tìm kiếm hắn.

Lúc Ruth chạy đến Hongkong, Tiêu Thu Phong đã biến mất khỏi nơi này. Hắn đã rời khỏi Hongkong.

Lúc này đừng nói là Ruth mà ngay cả đám người cường đại như Thất Sát và Phá Quân cũng đều mất đi khí tức của Tiêu Thu Phong.

Tham Lang có chút kỳ quái hỏi: "Phá La, tiểu tử đó biến mất rồi?" Từ sau trận đánh trên cầu Golden Gate, Tiêu Thu Phong trở nên cường đại đến mức không thể tưởng tượng, hành tung của hắn mỗi lần đều là xuất hiện sau đó lại biến mất. Ngay cả Phá Quân cũng không thể nắm giữ. Lực lượng của Tiêu Thu Phong đã nằm ngoài phạm vi bọn họ có thể nắm giữ.

Rất cuộc là lực lượng gì, chẳng lẽ vũ khí hình người của Thất Sát đã thành công với hắn?

Phá Quân nói: "Hắn đã xuất hiện ở Hongkong, có lẽ đã lên phía Bắc. Yên tâm, hắn sẽ không yên lặng"

Phá Quân không tự mình đến xem trận chiến đó, nhưng có thể cảm nhận sự thảm thiết của trận chiến đó. Càng biết Ngũ trưởng lão U âm nhân đã chết trong tay Tiêu Thu Phong. Lực lượng này dù là lão – được xưng là Phá Quân Vương bất bại cũng không dám xem nhẹ. Vũ khí hình người quả nhiên vì giết chóc mà sinh ra, vô cùng sắc bén.

Cũng không biết ma tính trên cơ thể hắn là như thế nào? Tỉnh táo hay là công cụ của Thất Sát, lúc này Phá Quân đã bắt đầu lo lắng.


Có lẽ đã đến lúc lão xuất thế.

"Ừm" Một tiếng nhẹ nhàng truyền tới. Tử Dao trên giường mở mắt ra, thấy sư phụ đứng bên giường, nàng có chút vui vẻ nói: "Sư phụ, làm người mệt"

Phá Quân không để ý, chỉ cười nói: "Tử Dao, con xem khí kình trên người mình có thể ngưng hợp không. Mấy ngày nay ta đã đả thông tất cả các kinh mạch tắc nghẽn trên người con, có lẽ con đã có thể tự mình chữa trị"

Tử Dao khẽ gật đầu, hai tay chắp lại, thử điều tức lực lượng trong cơ thể, từng chút từng chút một hình thành một đường nhỏ, biến thành xông, khuôn mặt nhợt nhạt đã đỏ lên đôi chút. Phá Quân biết nữ đồ của mình đã không sao, chỉ cần Tử Dao tự điều chỉnh một chút, mấy ngày nữa là khỏi hẳn. :

Ngoài phòng, Phá Quân rốt cuộc mở miệng nói: "Tham Lang ta phải ra ngoài một chuyến, ngươi sao?"

Tham Lang nói: "Không có hứng thú, ta ở đây chiếu cố Tử Dao, thuận tiện uống Thiên Họa lộ, không có tâm trạng chú ý mấy chuyện đó. Không có việc gì đừng tìm ta, có việc cũng đừng tìm ta"

Phá Quân cũng không khuyên, chỉ nói: "Mấy ngày gần đây ở phương Tây xuất hiện mấy cỗ lực lượng rất cường đại. Cường đại đến độ làm ta rung động, tin rằng thế cân bằng của thế giới đã bị phá vỡ, chiến tranh sắp xảy ra, có một số việc ta cần phải xử lý"

"Này, Phá La, ta không cần biết chuyện của ngươi. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, đối thủ lớn nhất của ngươi chính là Thất Sát. Ngoài ngươi, trên đời không ai có thể đối phó hắn"

Phá Quân đã xoay người không đáp lại, chỉ nói: "Thiên ý, Thất Sát tự tìm chết, không ai cứu được hắn"

Rốt cuộc tại sao Thất Sát cường đại như thần mà lại tự tìm chết, Phá Quân không giải thích, Tham Lang có chút kỳ quái, không nghĩ ra.

Phá Quân đã đi, trên Thiên tiên đảo chỉ còn Tham Lang và Tử Dao bị thương chưa lành.


Ở Bắc Kinh xa xôi, trong trang viện Hoắc gia lúc này rất yên tĩnh, nếu không có tiếng kêu của trẻ nhỏ, nơi này có lẽ thành thế ngoại đào viên.

Tiếng gọi sợ còn không đủ, một đứa bé mới học đi chưa lâu đã đi ra, không biết lấy được cái chuông ở đâu, gõ liên hồi, ngay cả vú em cũng không ngăn được.

"Tiểu công chúa đừng gõ, em nhất định phải ngoan. Em xem, chị có rất nhiều đồ ăn, em thích ăn gì?" Vú em cố gắng lấy lòng.

Đứa bé này hiếu động làm người ta không chịu nổi. Hôm nay mấy người già đều ra ngoài, giờ trưa chỉ có thể giao cho vú em trông, dù chơi đùa như thế nào cũng không sao.

Nhưng đừng nhìn đứa bé là nữ, trông bé con ngây ngô nhưng lại rất thông minh, nhìn vú em một cái không thèm để ý, trong mắt hiện ra vẻ khinh bỉ, như đang nói: "Lão Tử không có hứng thú"

Không có biện pháp, bố mẹ thế nào sẽ dạy con như vậy. Ai bảo Triệu Nhược Thần lúc dạy bảo vệ đều thích xưng Lão Tử chứ?

Mẹ bỏ nó lại, nó cũng không cho mẹ ngủ ngon giấc.

"Keng keng" gõ mãi, quả nhiên Triệu Nhược Thần đã tỉnh giấc. Mặc dù đã có con nhưng tính cách của Triệu Nhược Thần vẫn không thay đổi. Hơn nữa Tiêu Thu Phong mất tích ba năm, cuộc sống của nàng cũng không tốt. Tất cả tinh lực đều dồn vào trong huấn luyện. Dù sao con có rất nhiều người sủng ái, cũng không cần quá quan tâm.

"Con mà gõ nữa, mẹ đánh đít, hình như vẫn còn nợ phải không?" Toát mồ hôi, có ai dạy con như vậy chứ.

Đứa bé không được bố mẹ để ý đều như vậy, đứa bé khóc: "Oa oa, bố, Hân Hân muốn bố..."


Cũng không biết đứa bé nghe từ đâu ra từ bố, mỗi lần chỉ cần Triệu Nhược Thần nghiêm mặt, nó đều khóc như vậy.

Trong nháy mắt Triệu Nhược Thần trở nên đau lòng, mặt đang sa sầm trở thành trìu mến. Hân Hân là đứa bé đáng thương nhất trên đời. Chưa sinh ra đã không có bố, nàng phải đối tốt với Hân Hân.

"Được rồi, Hân Hân ngoan, đừng khóc. Bố sẽ thấy con như vậy sẽ không thích con. Lại đây, mẹ ôm, mẹ ôm" Cũng không biết có nghe ra gì không, nhưng vừa nhào vào trong lòng Triệu Nhược Thần, đứa bé lập tức cười, nước mắt vẫn còn trên mặt, cười lộ ra hai vẻ xấu xí.

Không cần tưởng tượng cũng có thể nhìn ra đứa bé này có lẽ chính là cọp cái.

"Hân Hân, Hân Hân" Cửa trang viện mở ra, một đám người chạy vào. Đi đầu chính là mẹ Triệu Nhược Thần, bà rất yêu đứa bé này, còn hơn cả yêu con gái. Chỉ cần rảnh rỗi là bà sẽ đến thăm bảo bối trong lòng này.

"Bà bà...." Hân Hân xoay cái đầu bé nhỏ lại, hưng phấn kêu lên. Hôm nay rốt cuộc có người chơi với nó, nó không thích một mình?

Đi vào không chỉ có một người, hai ông bà Hoắc gia đã từ Mộng gia về. Ngay cả Hoắc Thẩm Hà cũng tươi cười đi đến, hôn lên mặt Hân Hân: "Hân Hân, nhớ bà nội không?"

Trong mấy người già này, đứa bé đương nhiên là gần gũi với Hoắc Thẩm Hà nhất. Bây giờ con trai mất tích, chỉ còn lại bảo bối Hân Hân. Nhìn đôi tay mũm mĩm của nó, dù là ai cũng cảm thấy hạnh phúc.

Nhào vào lòng Hoắc Thẩm Hà, đứa bé bắt đầu dùng giọng nói non nớt tố cáo: "Mẹ, xấu...." Cũng không biết ai dạy nó nói như vậy....

Bà Triệu quát: "Nhược Thần, không phải mẹ nói con rồi sao. Con lớn như vậy, đã làm mẹ rồi có thể an phận chút không. Có nghe thấy không, Hân Hân nói con xấu đó, con dạy con thế nào vậy?"

Hoắc Thẩm Hà hiểu rõ nỗi đau trong lòng mấy cô con dâu. Long Thần mất hơn hai mươi năm, bà đương nhiên biết tâm trạng khi không có người yêu bên cạnh, lập tức khuyên: "Không sao, không sao, Nhược Thần cũng có việc, Hân Hân có nhiều người thương yêu như vậy, còn sợ thiếu người yêu thương nó sao, yên tâm đi. Hân Hân trưởng thành sẽ giống mẹ, đều là hào kiệt"

Lúc này đứa bé cười rất vui, cười đến híp cả mắt.


Lúc này ông lão Hoắc gia cũng thở dài một tiếng nói: "Tiểu Phong đã mất tích hơn ba năm mà không có bất cứ tin tức gì. Vừa nãy bố mẹ cũng đã gặp lão đạo sĩ, lão Đinh, nói về việc của Thanh Linh và Tiểu Đình. Đáng tiếc chúng ta không thể làm chủ"

Hoắc Thẩm Hà khuyên: "Bố, mẹ, hai người không cần lo lắng, chuyện của bọn trẻ thì để chúng tự suy nghĩ đi. Không cần biết chúng lựa chọn như thế nào, chúng ta đều ủng hộ"

Hoắc Phi Trữ nói: "Thanh Linh và Mỹ Đình đều còn trẻ, nếu như hai đứa có thể tìm được người mình thích, Hoắc gia chúng ta cũng sẽ không dùng hôn ước mà ngăn cấm. Trên đời có gì quan trọng hơn hạnh phúc cả đời chứ"

Triệu Nhược Thần ở bên cạnh không nói gì, nhưng nàng hiểu rõ ý của mấy người. Chính là muốn khuyên Đinh Mỹ Đình và Mộng Thanh Linh quên ông xã, lựa chọn một cuộc sống mới, nhưng điều này có thể sao?

Tiếng bước chân vội vàng chạy vào trong trang viện. Mộng Thanh Linh và Đinh Mỹ Đình đã chạy tới.

Ba năm có thể làm một người trở nên trưởng thành. Đinh Mỹ Đình đã không phải một cô gái giả vờ trưởng thành nữa, trên người có sự dịu dàng, có phong thái khuê phòng. Mộng Thanh Linh vẫn không hề thay đổi, chỉ là so sánh với ba năm trước, nàng gầy đi nhiều.

Vô cùng nhung nhớ sẽ làm cho một người phụ nữ gầy đi. Nhưng không thể phủ nhận nàng vẫn rất xinh đẹp, làm người ta kinh tâm động phách.

Lúc này hai người rất kích động làm mọi người trong trang viện có chút lo lắng.

Hoắc Thẩm Hà chưa kịp mở miệng hỏi thì Mộng Thanh Linh đã nói: "Mẹ, tốt quá, có tin tức của Thu Phong"

Đinh Mỹ Đình cũng kêu lên: "Mẹ, đúng thế, vừa nãy Phượng tỷ gọi điện tới, Tiêu đại ca đã xuất hiện ở Hongkong"

Trước kia là bác gái nhưng sau khi Tiêu Thu Phong mất tích đã đổi sang gọi thành mẹ. Bởi vì các nàng muốn mọi người biết, yêu một người chính là yêu cả đời.

Đây là lựa chọn chung của các nàng, không bao giờ hối hận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận