Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Tin tức quá kinh người, Triệu Nhược Thần càng kích động đến độ nước mắt tuôn rơi. Ba năm qua nàng chưa từng khóc, không muốn mình mềm yếu làm cho mẹ, ông bà đau lòng. Cho nên nàng vẫn kiên cường như trước.

Nhưng chỉ những người phụ nữ yêu thương Tiêu Thu Phong mới hiểu nàng đau khổ đến mức nào. Quên tất cả mọi thứ, nàng sống sót chỉ cần nghĩ đến Tiêu Thu Phong, nàng sẽ điên lên, nàng sẽ chết.

"Thật, thật chứ? Ông xã thực sự còn sống?"

Nàng không thể tin, sợ đó chỉ là ảo giác.

Đinh Mỹ Đình tiến lên, nắm tay nàng, gật đầu nói: "Nhược Thần tỷ, đúng mà, nghe nói Tiêu đại ca đã xuất hiện mấy lần ở Hongkong, có người tận mắt nhìn thấy. Nhưng đáng tiếc anh ấy hình như không nhớ mọi chuyện trước kia"

Nhưng Triệu Nhược Thần đã kích động nói: "Không sợ, không sợ, chỉ cần anh ấy còn sống, còn sống là tốt rồi, tất cả vẫn còn hy vọng, không phải sao?"

Nàng ôm lấy Hân Hân, hôn con gái đáng yêu, vui mừng nói: "Hân Hân, con gái bảo bối, bố, bố đã về. Con nghĩ đến bố không?"

Đôi tay mũm mĩm của Hân Hân đang vuốt ve mặt Triệu Nhược Thần, giọng nói ngây ngô kêu lên: "Bố bố" Gần gũi với bố mẹ chính là bản tính của trẻ nhỏ.

"Đúng, Hân Hân, con sẽ có em trai, em gái, bọn họ sẽ chơi với con. Con sẽ không cô đơn nữa" Nước mắt mặc dù không chảy xuống, nhưng mắt đã nhòa. Mộng Thanh Linh đã chịu đựng ba năm, rốt cuộc đã nghênh đón mùa xuân hy vọng. Vốn tưởng rằng cuộc đời sẽ vô cùng đau khổ, nhưng thật không ngờ ông trời lại mang đến tin tức tốt cho các nàng.

Mấy người già nghe thấy cũng rất kích động, cũng đều rơi lệ. Tất cả mọi người đều biết đó là nước mắt mừng rỡ. Hân Hân là vui vẻ nhất, nhìn nhiều người thân vây lấy mình, cười hạnh phúc, nó cười thoải mái giống mặt trời thuần khiết vậy.

"Nhược Thần nói không sai, chỉ cần Tiểu Phong còn sống, đó là tin tức tốt nhất. Thanh Linh, tối chuẩn bị mấy món ngon, chúng ta phải chuẩn bị tinh thần, chờ Tiểu Phong trở về"

Cảnh này cũng diễn ra ở Tiêu gia Đông Nam. Tiêu Thu Phong rời đi, Hoắc Thẩm Hà vẫn chưa có cơ hội đến Đông Nam. Cho nên chuyện hai nhà ngoại trừ mấy nàng Vũ và Phượng Hề biết được một chút. Người Tiêu gia cũng không biết Tiêu Thu Phong còn có một gia đình ở Bắc Kinh, có bố mẹ.

"Thằng bé này rốt cuộc cũng có tin tức. Ba năm, ba năm, mẹ sắp chết đến nơi, đúng là sống không bằng chết" Thời gian ba năm bởi vì nhớ và lo âu, Điền Phù đã già hơn rất nhiều, hai bên mai đã điểm bạc. Nhưng lúc này đang ôm Tư Giai – cháu gái bảo bối đang không ngừng giãy dụa trong lòng, bà rốt cuộc đã nở nụ cười.

Chỉ có Tiêu Viễn Hà là lo lắng hỏi: "Phượng Hề, đây là thật, Tiểu Phong thực sự có tin tức"

Phượng Hề sớm đã hưng phấn từ trước, tất cả tin tức thì nàng là người nhận được đầu tiên. Nàng nghe vậy gật đầu nói: "Vâng ạ, Thu Phong đã có tin tức, anh ấy còn sống"

Lần đầu tiên xuất hiện chính là Jinmen ở nước M, Ruth tận mắt nhìn thấy, Vũ cũng đã truyền đến tin tức. Nhưng khi ở Hongkong, khi Hồ Đầu nhìn thức, tin tức này Phượng Hề mới dám nói ra. Ruth có thể bởi vì quá nhung nhớ nên thấy ảo giác. Nhưng Hồ Đầu sẽ không, đó là sự thật, Tiêu Thu Phong còn sống.

Tiêu Thu Phong lúc này mới kích động gật đầu nói: "Tốt quá, thằng bé này, cuộc sống không có nó, nhà không giống nhà, người không giống người. Đúng là quá khó sống. Nếu không có hai đứa bé, Tiêu gia có lẽ không còn niềm vui"

Đúng vậy, mọi người Tiêu gia Đông Nam còn sống cũng chỉ vì hai đứa bé này.

Tư Giai – cô bé đáng yêu bây giờ đã được hơn ba tuổi, đôi mắt đen không ngừng chuyển chuyển, thể hiện vẻ thông minh, nhìn vẻ kích động của ông nội, bà nội, nó như đang trầm ngâm, vì sao?

Mà bị Tiêu Viễn Hà ôm chính là bảo bối chính thức của Tiêu gia, cũng là con của Phượng Hề, con trai duy nhất được sinh ra – Tiêu Mộ Thiên cũng mới hơn ba tuổi, nhỏ hơn Tư Giai hơn hai mươi ngày.

"Mộ Thiên, con ngoan, con biết không, bố con đã về, con vui không?"

Ngay lúc mọi người đang vui mừng khôn xiết vì tin tức Tiêu Thu Phong xuất hiện. Hắn lại như một lãng tử đi về phía Bắc, tùy ý đi trên vùng đất phương Đông này. Tiêu Thu Phong cảm nhận một loại thân thiết, một cảm giác rất quen thuộc, đây mới là cảm giác nhà. Cho nên dù không nhớ gì, nhưng hắn biết phía trước nhất định có người đang đợi hắn về.

Thất Sát đã mất tích, dù là Phá Quân cũng không phát hiện ra vị trí của hắn. Nhưng không có ai biết, ở phương Tây lại có một vũ khí hình người thức tỉnh, Thất Sát đang đi xử lý.

Vì chuyển dời sự chú ý, trước khi đi hắn đã ra lệnh tuyệt sát với Tiêu Thu Phong. Tất cả lực lượng của Thất Sát đều theo Tiêu Thu Phong trở về làm chấn động cả Trung Quốc. Rất nhiều cao thủ của thế giới đã đến đây.

Lúc này đang đuổi theo hắn không chỉ có mình Ruth.

Chẳng qua lực lượng Tiêu Thu Phong quá cường đại, bọn chúng không tìm được cơ hội tấn công.

Hồ Bà Dương, bởi vì phong cảnh tuyệt đẹp nên ở lại thêm một ngày. Đứng trên tháp cao, Tiêu Thu Phong nhìn ánh trời chiều vàng rực, từ lúc mặt trời mọc đến mặt trời lặn. Tiêu Thu Phong đứng trên đỉnh tháp, vận hành Tinh Nhật quyết cường đại trong cơ thể, hợp thành một thể với sóng trong hồ, cảm nhận sự sống.

Một loại khí tức âm u đã vây lấy hắn.

Tay nhét trong túi, trên đường đi Tiêu Thu Phong đã áp chế được ma tính trong nửa cơ thể, cảm nhận khí tức tà dị xung quanh, hắn chỉ cười một tiếng, dưới ánh hoàng hôn giết chóc cũng sẽ có cảm giác rất đẹp. Bởi vì nó có màu đỏ. Hắn không động, chỉ thu liễm khí tức làm cho mình rất tùy ý, đó mới là thần cảnh.

Nếu như lúc này tất cả mọi người sùng bái hắn, gọi hắn là thần, có lẽ đúng là thần thật.

Sát khí càng lúc càng gần, hơn nữa người còn không ít. Có thể bố trí như vậy ở nơi này, những người này đương nhiên đều là cao thủ. Hài Sơn sở dĩ được gọi là Hài Sơn đương nhiên bởi vì giống chiếc giày, phía Tây cao, phía Đông thấp, tứ phía là nước, căn bản không có đường đi lên.

Tiêu Thu Phong ngự gió mà bay, ngự thủy đương nhiên cũng không phải chuyện khó. Mà những người này lại giấu trong nước lâu như vậy mà không cần hô hấp, khí tức trong cơ thể thật quá cường hãn, ít nhất cũng tu luyện được mấy phần.

Gió nổi lên nhè nhẹ, Tiêu Thu Phong cảm thán, người nhẹ nhàng đứng lên, đứng phía trong cửa tháp, ưỡn ưỡn lưng, trên mặt rất bình tĩnh giống như không biết sát khí trong mặt nước.

Khi mặt trời tỏa ra tia sáng cuối cùng, mặt nước quanh Hài Sơn phát ra tiếng "xích xích" Hơn mười thân hình, sát khí bắn ra, chỉ nghe thấy một tiếng quát lạnh bên tai: "Bắn tên"

Ngay cả súng cũng không làm hắn bị thương, huống hồ là tên. Nhưng loại tên này càng lợi hại hơn. Theo Thất Sát nói, tên này được xưng là Kim thứ, mặc dù lực sát thương không mạnh nhưng nó có một tác dụng đặc biệt đó chính là phá khí.

Bất cứ cao thủ nào cũng đều dùng chân khí bao quanh cơ thể. Mà loại tên này có thể đâm phá cương khí vô địch, chạm vào cơ thể đối thủ, vô cùng sắc bén.

Uy lực của hơn mười mũi tên này đừng nói là cao thủ, mà dù là thần nếu bị bắn trúng cũng có hại.

Tên nhanh như điện, ba mũi tên nhanh nhát đã bắn vào thành tháp, bắn xuyên qua, khí thế không giảm, có thể thấy sự sắc bén của nó.

Nhưng giờ phút này Tiêu Thu Phong đã biến mất, biến mất trong tia sáng cuối cùng.

"Vây chặt, bắn tên" Âm thanh lại một lần nữa vang lên. Lúc Tiêu Thu Phong xuất hiện đã là ở trên đỉnh tháp, cười lớn.

"Tên này không có tác dụng với tao, bọn mày tự tìm chết rồi"

Nói xong, thân hình như lưu tinh rơi xuống, bắn về phía mấy cao thủ mới nhảy lên bờ. Những người này có khí tức vô cùng mạnh mẽ, mắt tỏa hung quang, hiển nhiên không phải kẻ lương thiện gì. - .

Mà Tiêu Thu Phong liếc mắt một cái là nhìn ra kẻ chỉ huy đúng là một trong ba Hung sát thất tử còn lại. Giờ phút này hắn không giống trước kia nữa, đối với Tiêu Thu Phong không còn là vây mà không làm tổn thương. Lúc này đã nhận lệnh của Thất Sát, giết chết Tiêu Thu Phong.

Những người này chính là sát thủ mà Thất Sát bồi dưỡng, mỗi người đều là cao thủ. Dưới mệnh lệnh tuyệt sát, một nhóm một nhóm nhảy lên bờ, lao về phía tháp.

Tiêu Thu Phong lao thẳng xuống, lại có mấy đợt tên bắn tới, vung tay lên, bạch quang lóe lên quanh cơ thể hắn, như trăng tròn rớt xuống, không gì sánh nổi.

"Ngăn hắn lại..." Theo tiếng quát, sáu cao thủ đã bay lên, vung trường kiếm sắc bén trong tay, tràn ngập lệ khí âm trầm. Đối với những người này mà nói, căn bản chính là tử sĩ, không có linh hồn. Thất Sát trong mắt bọn họ chính là vua, sống vì mệnh lệnh, bị huấn luyện thành cỗ máy giết người vô tình.

Thân hình vừa rơi xuống đất, tiếng nổ mạnh vang lên, sáu sát thủ đã bị chân khí cường đại chấn bay. Hai người tan xương nát thịt, bốn người bị đánh bay ra xa, rơi xuống hồ, một lúc sau không ai nhìn thấy bọn họ trồi lên.

Cho dù bọn họ cường đại đến mấy thì cũng chỉ là do Thất Sát huấn luyện ra, đâu thể nào đấu với lực lượng Tinh Nhật quyết. Càng huống hồ trong cơ thể Tiêu Thu Phong còn có ma loại của Thất Sát, lực lượng này đang tiến hóa, bị lực lượng Tinh Nhật quyết thúc giục đã tăng tiến cực nhanh. Tiêu Thu Phong lúc này đã cường đại hơn khi đại chiến với Hung sát thất tử mấy chục lần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui