Trong phòng ăn xoay tròn ở Phương đông minh châu – một kiến trúc đặc thù của Thượng Hải. Lúc này Tiêu Thu Phong đang ngồi ở đó, gọi cốc nước, ngồi uống, rất nhàn nhã.
Thái độ của nhân viên phục vụ rất thân thiện, làm cho người ta cảm thấy như về nhà. Nơi này được xưng là thành phố phồn hoa nhất phương Đông, thực sự có thể làm cho tất cả mọi người trên thế giới đều cảm thấy đây là nhà.
Tiêu Thu Phong gác chân chữ ngũ, mặc dù chỉ là cốc nước khoáng, nhưng uống vào miệng, tai nghe, mũi ngửi nhưng ngồi trong căn phòng từ từ chuyển động, ngắm nhìn cảnh tượng thành phố, sông Hoàng Phố xinh đẹp, hình như dung nhập hết vò trong cốc nước.
Mặc một bộ quần áo khá cũ, thoạt nhìn rất bình thường. Thực ra chỉ có Tiêu Thu Phong biết đây là hắn thuận tay dắt bò, lấy từ trên một ban công nào đó, không tốn một phân tiền.
Nếu như không phải trên người hắn có khí tức cao quý, có lẽ nhân viên phục vụ đã cười nhạo hắn.
Nhưng trên đời này thường không thiếu người thích cười nhạo người khác. Giễu cợt vẻ kém cỏi của người khác để thể hiện sự ưu tú của mình.
Bây giờ từ trong thang máy có một người thanh niên cao ngạo đi vào, cố giậm chân thật mạnh làm không khí thêm phần nóng bỏng. Cười lớn một tiếng, người thanh niên này muốn cho người khác nhìn hắn, nhìn dây chuyền to như ngón tay trên cổ hắn.
"Cưng, lại đây, tìm bàn cho anh, nhớ, phải gần cửa sổ" Mọi người xung quanh đều ngẩng đầu lên nhìn, người thanh niên rất đắc ý. Đưa tay lên, bảy tám vệ sĩ cao to bên cạnh hắn đã tản ra hai bên, từ từ đi vào.
Người thanh niên này rất không đứng đắn, nhưng nhìn mấy tên vệ sĩ phía sau hắn, dù trong lòng nghĩ như thế nào cũng không có ai dám nói ra. Tục ngữ nói thà đắc tội quân tử, không nên đắc tội tiểu nhân. Người thanh niên này mặt mày lạnh lùng, xem ra là tiểu nhân.
Một nhân viên phục vụ vô cùng cẩn thận tiến lên, khom người nói: "Quý khách, rất xin lỗi, bàn cạnh cửa sổ đã có khách ngồi hết. Hay là quý khách ngồi bàn số tám?"
Trong phòng ăn xoay tròn, nói là phòng ăn nhưng mọi người đến đây không phải chỉ vì ăn cơm. Mà ở nơi này xoay tròn sẽ nhìn được toàn Thượng Hải, vừa ăn vừa ngắm.
"Thối tha, thiếu gia nhà tao nói bàn bên cửa sổ, ai muốn bàn số tám. Cút đi cho tao, gọi quản lý của mày đến đây. Không nhận ra Trữ thiếu gia sao, có muốn bọn tao đập nát nơi này không?"
Người thanh niên còn chưa mở miệng nói, con chó bên cạnh hắn đã rít lên, ra vẻ ta là lớn nhất, không coi trời đất vào đâu.
Nhưng giờ phút này hắn đã thấy Tiêu Thu Phong. Một mình Tiêu Thu Phong chiếm một bàn, vô cùng nhàn nhã. Trên mặt bàn chỉ đặt một cốc nước lọc, không có gì hết. Nhìn mái tóc dài ngang vai, quần áo cũ kỹ, thấy thế nào cũng giống thằng lang thang đầu đường xó chợ. Đó là nói dễ nghe, không dễ nghe thì là thằng ăn mày.
Chó đúng là chó, chủ vừa đưa mắt nhìn một cái, bọn chúng đã hiểu ý. Ba người đi về phía bàn Tiêu Thu Phong.
"Này, người anh em, có thể đi không, đừng làm phiền thiếu gia nhà ta ngắm cảnh. Không có tiền thì đến nơi khác biết chưa. Không có tiền đừng đến ngồi *** ở chỗ này"
Không khí tốt như vậy lại bị những lời này phá vỡ, đây là chỗ *** sao?
Những người này quá đáng ghét, hơn nữa miệng càng thối.
Tiêu Thu Phong nhướng mày đang định mở miệng, một sấp tiền đã được ném tới, "bộp" một tiếng rơi xuống trước mặt hắn. Sau đó đưa tay ra, nhặt sấp tiền lên, rút ra hai tờ trăm đồng ném vào mặt Tiêu Thu Phong.
Đó chính là vị Trữ thiếu gia kia làm.
"Thằng khố rách áo ôm, đi đi, thiếu gia hôm nay đang cao hứng, đây là phần thưởng của mày, đừng ở đây làm mất nhã hứng của bản thiếu gia. Mày cút ngay"
Không đợi Tiêu Thu Phong nói, hắn đã ngồi xuống, giống như hắn là chủ nhân nơi này.
Nhân viên phục vụ xung quanh sợ hãi không dám tiến lên. Người này thường hay đến đây, mỗi lần đều gây chuyện làm cho người ta căm ghét. Nhưng bọn chúng lại là lưu manh, không ai dám chuốc lấy phiền phức. Hơn nữa cũng đã báo cảnh sát, tất cả đều có cảnh sát tự xử lý.
Một loại sát khí đã hiện lên, mắt Tiêu Thu Phong nhíu lại, trên mặt xuất hiện nụ cười. Bị sỉ nhục như vậy, hắn lại không tức giận.
"Vị trí này cũng không phải ai cũng ngồi được. Tao khuyên mày tốt nhất rời đi. Nếu không sẽ không thể đi được"
Không khí lập tức ngưng đọng lại, ngay sau đó là tiếng cười điên cuồng, không chỉ có Trữ thiếu gia cười, mà mấy thằng vệ sĩ to con sau lưng hắn cũng cười.
"Thú vị. Trữ Gia Hoành tao hôm nay đúng là đã được kiến thức một chút, đợi lát nữa xem sao lại không đi được. Thằng ranh có phải mày còn có người giúp?" Trữ thiếu gia cười đầy đắc ý, khinh thường nói: "Nếu như lát nữa tao mà có thể đi, vậy người không thể đi chính là mày"
Hắn đúng là quá tàn nhẫn, cuộc sống nhàm chán, hắn ở trong sự khiêu khích này mới tìm được niềm vui thú.
Tiêu Thu Phong không nói gì, sát khí đã động. Những người đó cuối cùng cũng tới, luôn truy sát hắn. Hắn mặc dù rất nhẫn nại, nhưng hôm nay không thể không giết chóc. Nhìn thằng thanh niên trước mặt, hắn chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, buồn thay cho hắn. Tự mình muốn chết, đâu có quan hệ gì với hắn. - https://truyenfull.vn
Uống nốt số nước còn lại vào trong miệng. Bảy mũi tên bắn xuyên qua lớp kính, phát ra tiếng "rắc rắc" lao tới, bắn thẳng về phía Tiêu Thu Phong.
Tiêu Thu Phong không động, cốc thủy tinh đã bay ra ngoài, một hình tròn nhỏ đã ngăn ba mũi tên lại. Trữ thiếu gia vừa nãy làm người ta sợ hãi, lúc này đang đầy mồ hôi lạnh, vất vả lăn xuống dưới bàn. Lần này hắn đã thấy giết chóc.
Nhưng đám vệ sĩ phía sau hắn không may như vậy. Có ba thằng bị dọa đến độ đứng ngẩn ra đó, ba mũi tên đâm xuyên qua ngực, cả người bị ghim vào cột đá. Lúc này ba người đã thành xác chết, máu trào ra.
"A, giết người, giết người" tiếng kêu hoảng sợ vang lên khắp phòng ăn, chạy loạn. Chỉ có mình Tiêu Thu Phong là đứng yên. Bởi vì theo mũi tên xuất hiện, hơn mười sát thủ xuất hiện, đó mới là sát thủ chân chính.
Một vệ sĩ đứng lên chuẩn bị rời đi, liền bị kiếm quang lóe lên, yết hầu bị cắt đứt, ngã xuống trước mặt Trữ thiếu gia, mắt hoảng loạn, sinh mạng trôi đi. Trữ thiếu gia che miệng, mắt đỏ rực, trong đầu đã trống rỗng, vãi đái ra quần.
"Bọn mày thực sự làm người ta chán ghét" Tiêu Thu Phong vừa nói, ít nhất đã có sáu đạo ánh sáng bắn tới, giết chết một tên lưu manh đối với bọn chúng mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Đó chỉ là thử độ sắc của kiếm, xem gió có sắc bén không, ngoài ra không có chút tác dụng gì.
Thân hình bay lên, tốc độ cực nhanh vượt qua những gì mà mắt có thể nhìn thấy. Tên sát thủ xông lên đầu tiên đã bị trúng một quyền. Một tiếng nổ vang lên trong cơ thể, ngay sau đó thân hình vỡ ra thành hơn sáu mảnh.
"Giết" Theo tiếng hét này, Tiêu Thu Phong phát hiện kẻ chỉ huy chính là một trong Hung sát thất tử. Xem ra Hung sát thất tử muốn giết hắn, không chết không thôi.
Lực lượng Tinh Nhật quyết đã hiện lên trong tay hắn, lục luân đỏ như máu liên tiếp giết chết bốn sát thủ, có một tên bị cắt đứt đầu.
Trữ thiếu gia lăn sang bên, hai chân ướt sũng, cặp mắt âm độc kia làm hắn gần như điên loạn.
Thân hình từ trong kính xuyên ra, phòng ăn hình cầu vẫn xoay tròn. Nhưng trong phòng ăn, Tiêu Thu Phong đứng im tại đó đón gió. Mấy xác chết làm rất nhiều người chấn động. Tiếng còi xe cảnh sát đối với bọn họ mà nói chẳng có tác dụng gì, không ai để ý đến.
Sáu sát thủ vây lại, chém ra sáu đạo quang mang đỏ rực, cảnh rất đẹp nhưng đủ để làm chết người. Tiêu Thu Phong chuyển động cực nhanh tạo thành một cơn gió, sáu thanh kiếm đều bị hắn nắm trong tay, "rắc rắc" vài tiếng, kiếm đã gãy, bay lên.
Tiêu Thu Phong nắm lấy chân một tên sát thủ quẳng ra ngoài, thân hình đập mạnh vào kính, máu bay ra, ngoài kính xuất hiện một mặt trời đỏ như máu.
Tay đã hóa thành long trảo, sắc hơn bất cứ bảo kiếm nào trên đời, thân hình tiến lên, chuyển mấy vòng, có sáu sát thủ đã bị cắt đứt yết hầu, không một tiếng động ngã xuống. Hàng ngàn hàng vạn người nhìn chằm chằm quả cầu tròn trên đầu, nhìn cuộc giết chóc trên đó.
Lúc này Long Tổ đã đến, cảnh sát cũng đã đến, nhưng giết chóc vẫn đang diễn ra.
Tôn Khánh Dục đang định hành động thì bị Dạ Ưng ngăn lại. Dạ Ưng không nói gì chỉ khẽ lắc đầu. Cuộc chiến này để cảnh sát xông vào không khác gì chịu chết. Mà lúc này hắn muốn biết thân hình phiêu hốt kia rốt cuộc là ai?
"Đó chính là hắn sao?" Túy Quỷ vô cùng kinh hãi, đây còn là người sao?
Bên cạnh quả cầu xuất hiện một thân hình, âm thanh truyền tới: "Tao là siêu nhân, tao là gió, tao là chim, tao có thể bay"
Tên Trữ thiếu gia đáng thương bị dọa đến thần kinh hoảng loạn, giơ tay ra, thật sự coi mình là chim, bay lên không trung, bay lên lần cuối cùng trong cuộc đời.