Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

"Cô dám" Người này cũng là một trong Đông Nam tứ đại công tử, Liễu Yên Hồng không nể mặt hắn như vậy. Hắn mặc dù biết tập đoàn Phong Chính rất có thế lực, nhưng bọn chúng cũng không ngồi không.

"Có gì mà không dám, có nghe Liễu chủ tịch nói không, ném đi" Dương Dương là con hổ cái phát uy, chỉ bằng mấy tên thiếu gia này, nàng không coi vào đâu. Liễu chủ tịch vừa lên tiếng, nàng đã dám làm. Trong lòng các nàng, Tiêu gia, thậm chí tập đoàn Phong Chính việc gì phải sợ ai ở Đông Nam này chứ?

Vung chân đá, đá bay hoa hồng lên. Dương Dương vẫn chưa thấy đủ, nhảy tới, giẫm nát, trong miệng còn hét lên: "Cút hết đi, muốn theo đuổi Liễu chủ tịch của chúng ta, sau này đổi cách khác, tặng hoa quá cũ rồi"

Điền Thế Dân mặt mày khó coi. Chiếc hộp trong tay bị bóp chặt, trong lòng rất tức giận. Cô gái này làm hắn quá mất mặt. Dù như thế nào thì bọn chúng cũng là Đông Nam tứ đại công tử thanh danh vang dội, sao có thể để người ta sỉ nhục như vậy.

"Liễu Yên Hồng, cô rất quá đáng. Nếu không phải nể mặt Tiêu gia, lúc này tôi có thể đóng cửa tập đoàn Phong Chính của cô" Điền gia cũng là quý tộc mới ở Đông Nam, khi cao tầng biến động, một cỗ thế lực mới hình thành. Thế lực mới sinh chẳng biết mẹ gì, chỉ biết ăn chơi sa đọa. Bọn chúng sao có thể hiểu Đông Nam là như thế nào, cứ ra vẻ ta đây như vậy sợ rằng chết như thế nào cũng không biết.

"Điền thiếu gia, chuyện này không thể cứ như vậy mà bỏ qua. Nếu không Đông Nam tứ đại công tử chúng ta sao có thể lăn lộn được nữa?" Người mới bị Liễu Yên Hồng mắng đã đến gần. Trong bốn người thì Điền Thế Dân có thế lực nhất. Hắn đương nhiên muốn kích động Điền Thế Dân, cho cô gái này một bài học.

Nhưng một thằng khác trong tứ đại công tử lại đỏ mặt. Nhìn thấy Liễu Yên Hồng, không khỏi xấu hổ. Hắn thật không ngờ chuyện lại thành như vậy. Lại nói, hắn có quan hệ với Tiêu gia. Hắn là Tôn Vũ con trưởng của Tôn Khánh Dục, gọi Tiêu Thu Phong là anh họ?

Lúc này mới hơn hai mươi tuổi, Tiêu Thu Phong lúc lăn lộn, hắn vẫn chỉ là một thằng bé, chỉ một thời gian đã trưởng thành.

"Điền thiếu gia, bỏ đi. Việc gì phải vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm lớn chuyện. Đi, hôm nay tao mời khách" Tôn Vũ rất e ngại Tiêu gia, đặc biệt sợ gặp Phượng Hề. Mỗi một lần bị gọi đến trước mặt người phụ nữ kia, chỉ cần bị Phượng Hề nhìn mấy lần, trong lòng hắn lại bất an. Hơn nữa ông già không ngừng nhắc nhở, Tiêu gia Đông Nam không thể đắc tội.

Huống hồ bọn họ là họ hàng. Mặc dù Liễu Yên Hồng không phải người Tiêu gia, nhưng lại có quan hệ với Tiêu gia. Hắn chẳng lẽ không hiểu sao?

"Không được, việc này không thể bỏ qua như vậy. Thể diện của Đông Nam tứ đại công tử chúng ta nhất định phải đòi lại" Tên kia kiên quyết nói.

Thực ra Liễu Yên Hồng đang tức giận trò hề của mấy thằng này, càng ghét bọn chúng dám chiếm lấy danh hiệu của Tiêu Thu Phong, nghe vậy khinh thường nói: "Chỉ bằng mấy người mà xứng với Đông Nam tứ đại công tử sao, đúng là không biết xấu hổ. Đông Nam ngoại trừ anh rể tôi, còn ai xứng gọi như vậy"

"Cô nói là thằng Tiêu Thu Phong kia. Không sai, mấy năm trước thằng này đúng là rất nổi tiếng, nhưng bây giờ không biết đã chết ở đâu. Cho dù lúc trước oai phong thì sao chứ, không phải cũng bị người ta giết sao. Qua đó có thể thấy nó cũng chẳng ra mẹ gì?"

Những người này đâu biết được Tiêu Thu Phong lúc trước uy phong ở Đông Nam, thậm chí cả Bắc Kinh như thế nào. Gần như là hai thế hệ, sóng Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Thế giới đã thay đổi quá nhiều, Tiêu Thu Phong đã rời đi ba năm, rất nhiều người đã quên hắn.

Có lẽ giết chóc không xảy ra trên người, hắn không bao giờ biết thế nào là đau.

"Mẹ mày mới chết, cả nhà mày đều đáng chết. Dương Dương, đánh cho tôi, đánh mấy thằng ranh này" Trong lòng nàng luôn có một giấc mộng anh rể sẽ đột ngột xuất hiện trước mặt nàng, sẽ ôm nàng. Hạnh phúc sẽ lại bắt đầu, anh rể nhất định còn sống.

Những người này lần đầu tiên thấy cọp cái tức giận. Dương Dương đã sớm không nhịn được, nghe vậy liền tiến tới, tát tai, tát thẳng vào mặt tên thiếu gia đó, mặt tên này tím tái lại. Nhưng vẫn chưa hết. Dương Dương là người bạo lực nhất trong ba thư ký, chân đã vung lên đá vào háng tên đáng thương này.

Một tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết vang lên, hắn ôm bẹn ngã xuống, rất thê thảm.

Dương Dương đâu phải người bình thường. Đi làm cũng không phải tất cả đều vì tiền lương, điều kiện gia đình nàng rất được. Bố nàng mở võ quán, tính cách rất nóng nảy, cho nên thượng bất chính hạ tất loạn, sinh ra một cô con gái bạo lực như Dương Dương.

Hơn nữa làm việc ở tập đoàn Phong Chính mấy năm, mấy người như chị em, sống chung rất vui vẻ. Tiểu Hoa và Tiểu Duyệt càng coi võ quán là nhà mình, làm bố Dương Dương không quản được. Ai bảo bà nội thích nàng, ai dám làm gì nàng chứ.

"Ghê tởm. Liễu Yên Hồng, cô quá đáng rồi đó, dám hành hung" Điền Thế Dân đã rất tức giận.

"Chị Liễu, bỏ đi, không nên làm lớn chuyện, không mọi người đều không được tốt. Được rồi, được rồi, bọn em đi, đi ngay" Tôn Vũ không dám ở lại nữa, kéo Điền Thế Dân đang rất tức giận xoay người lại, ra hiệu cho mấy tên đàn em nâng thằng thiếu gia nằm dưới đất rời đi.

Nếu không còn không biết cô gái này có đá vào mặt hắn không. To chuyện tất cả mọi người đều không tốt gì. Hơn nữa Tôn Vũ hiểu mấy người này mặc dù đều là kẻ ăn chơi, nhưng thực lực sau lưng chúng không nhỏ, không cần tạo ra phiền phức làm gì. - https://truyenfull.vn

Mấy người rời đi, hoa hồng chưa tan hết, nhưng mọi người thấy không còn trò hay để xem nên cũng đã lục tục rời đi. Chỉ có Tiêu Thu Phong đứng ở đó, cầm một bông hoa hồng trong tay, đưa lên mũi ngửi, mùi hương thơm ngát. Vẫn là mùi hương đó, nhưng lúc này cảm giác của hắn đã hoàn toàn khác.

Hắn rốt cuộc đã nghĩ ra mình là ai.

Nhìn Liễu Yên Hồng vẫn không hề thay đổi, hắn cảm thấy rất ấm áp. Đó mới là người thân của hắn, hắn rốt cuộc tìm được nhà của mình.

"Thực ra anh thấy hoa này rất đẹp"

"Là ai, muốn chết à" Mọi người đã rời đi, ba thư ký đương nhiên bắt đầu trò chơi giẫm hoa, giống như cứ giẫm một bông là phát tiết được một chút. Đám người đáng ghét đó xem còn dám đến nữa hay không. Tiêu Thu Phong đột nhiên mở miệng nói làm cho Dương Dương tức giận quay đầu lại.

"Ồ, người này là ai sao mà trông quen vậy" Dương Dương hòa hoãn lại, lẩm bẩm nói.

Mà lúc này nhìn Tiêu Thu Phong không chỉ có ba thư ký, còn có Liễu Yên Hồng.

Cảnh tượng quen thuộc làm cho người ta chán ghét hiện lên trong đầu hắn. Nhớ năm đó ở dưới ký túc xá học viện Bắc Hải, hắn cũng từng làm như vậy. Lúc này Tiêu Thu Phong mới biết vì sao ở đây lại quen thuộc như vậy, thì ra điều này thực sự đã diễn ra.

Đây là nhà của hắn, nơi này có ký ức của hắn.

Liễu Yên Hồng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, không động, hoặc không dám động. Bởi vì nàng nghi ngờ đây là ảo giác, sợ chỉ cần mình động tất cả sẽ biến mất. Nàng im lặng nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn mặt hắn. Khuôn mặt này đã hiện lên vô số lần trong giấc mơ của nàng, nhưng chưa bao giờ rõ ràng như bây giờ.

"Sao, ba năm không gặp, em hình như không nhận ra anh nữa, có phải anh đã già rồi không. Yên Hồng, em thực sự không nhận ra anh sao?"

"A, anh là, anh là, anh là chủ tịch, anh thực sự là chủ tịch sao?" Tiểu Duyệt vội vàng nhìn Tiêu Thu Phong. Mặc dù đã mấy năm không gặp, hơn nữa Tiêu Thu Phong đã thay đổi rất nhiều, mái tóc dài che giấu tất cả cảm giác quen thuộc. Nhưng khuôn mặt đó, đôi mắt hút hồn người khác vẫn là giống nhau.

Nước mắt đã rơi xuống. Liễu Yên Hồng đã khóc một lần đó là khi nghe Tiêu Thu Phong mất tích, không bao giờ quay về nữa. Lúc về Liễu Yên Hồng trốn vào trong phòng khóc suốt đêm. Bây giờ là lần thứ hai, chính nàng cũng cảm thấy mình ngu. Một cô em vợ khóc vì anh rể.

Đó là lần đầu tiên nàng đau khổ, chán chường, nhung nhớ người anh rể này.

"Anh rể, thực sự là anh sao?" Liễu Yên Hồng vừa hỏi, vừa bước tới, nói: "Anh đã về sao?"

Tiêu Thu Phong gật đầu, sau đó Liễu Yên Hồng chuyển sang thành chạy, mở rộng hai tay, gần như là bay vào lòng Tiêu Thu Phong. Giấc mộng đã thành sự thật, anh rể, anh rể thực sự đã về.

Trong nháy mắt khi nhào vào lòng Tiêu Thu Phong, Liễu Yên Hồng quên tất cả, quên cả thế giới, nhắm mắt lại, lắng nghe khí tức quen thuộc đó. Tình cảm trước kia lại dâng trào trong nàng, giờ phút này nàng đã không còn cô đơn.

Ba thư ký đã kích động đến rơi lệ. Các nàng đương nhiên biết Tiêu chủ tịch đã mất tích, hơn nữa đã là ba năm. Nhìn Liễu Yên Nguyệt buồn bã, sau đó lại đến Liễu Yên Hồng cô đơn, nhìn Lâm Ngọc Hoàn thở dài ai oán, các nàng có thể cảm nhận được nỗi nhung nhớ trong đau khổ đó.

Nhìn Liễu Yên Hồng nhào vào lòng Tiêu Thu Phong, hưng phấn, hạnh phúc cũng lây vào cơ thể các nàng.

"Ba năm, chưa bao giờ thấy Liễu chủ tịch kích động như vậy. Thì ra Liễu chủ tịch đã yêu một người, đó lại là anh rể của mình. Dương Dương, chị nói có phải là Liễu chủ tịch đoạt ông xã với chị gái không, không được rồi"

"Ngậm cái miệng của em lại, quấy rầy cảm giác của người ta, đáng chết" Dương Dương không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là cảm thấy niềm hạnh phúc khi gặp lại, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.

Nàng thích cảm giác này, không cần biết chuyện cướp ông xã gì hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui