Trong sơn động, thác nước rơi xuống, trong làn hơi nước ẩm ướt đó, Tham Lang đang xếp bằng ngồi trên một tảng đá hình thù quái dị. Khác với Vân Tiên đảo, đây là Xà đảo của hắn, là địa bàn của hắn.
Mặc dù tiếng nước từ thác đổ xuống rất ồn, nhưng hắn lại có thể cảm nhận ra sự yên tĩnh cực hạn. Lúc này mắt hắn đột nhiên mở ra, ma khí cường đại bắn ra, không gió tự bay, cánh rừng bên cạnh thác nước đột nhiên xuất hiện một cơn gió rất mạnh.
Thân hình Tham Lang từ từ bay lên, chỉ trong nháy mắt đã đến đỉnh núi. Đứng trên đỉnh núi cao nhất đảo nhìn về phía xa xa, như đang gọi gì đó, lại giống như nghênh đón gì đó, hắn đã cảm nhận được Long Thiên Hành chết đi.
"Thật không ngờ Thiên Hành có ma tâm cũng không phải đối thủ của hắn. Chẳng lẽ tiểu tử này chính là số mệnh đang đợi ta? Xem ra phải tìm Thất Sát tâm sự mới được" Tham Lang lẩm bẩm, trên miệng xuất hiện nụ cười gian trá, thân hình như một cơn sóng rung lên, sau đó biến mất.
Long Thiên Hành đã chết, như một cơn mưa bụi bay đi, ngay cả máu cũng không bắn ra một chút nào. Tử sĩ Thatta bị hỏa pháo của Lang Nha công kích không ngừng nổ tung, xương cốt không còn. Chỉ có mấy cao thủ Hắc Dạ nhân lúc hỗn loạn mà bỏ chạy.
Tử Dao đang vô cùng đau đớn được bế về giường. Hai tay ôm đầu, khuôn mặt xinh đẹp mang theo khí tức lạnh lùng, mồ hôi tuôn như suối, ướt đẫm cả áo của nàng.
"Ông xã, anh xem Tử Dao đi"
Tiêu Thu Phong xua tay nói: "Anh biết rồi, không có gì đâu, lát nữa là ổn mà"
Không phải Tiêu Thu Phong không nghĩ lập tức giúp nàng. Khi Tử Dao đau đớn, ý thức của hắn đã tiến vào trong cơ thể nàng, cẩn thận quan sát động tĩnh của Ma xá lợi. Nếu muốn hoàn toàn diệt trừ ma khí, Ma xá lợi phải càng cuồng bạo càng tốt.
Bởi vì bị ma khí xâm lấn, lực lượng của Tử Dao đã không thể ngưng tụ, không thể ngăn cản. Lúc này chỉ có thể chịu đựng cảm giác đau đớn tận đáy lòng, chúng quanh quẩn trong đầu nàng không tan đi. Mà Tiêu Thu Phong ở bên cạnh chỉ đứng im mà nhìn, không có ý muốn cứu nàng.
"Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn thực sự không quan tâm đến mình?"
Tử Dao cắn chặt răng, run rẩy nói: "Thu Phong, anh... giết em đi"
Tiêu Thu Phong không đáp lại, tay đột nhiên đặt lên ngực nàng, đặt lên hai vú đầy đặn của nàng. Một cỗ lực lượng không bình thường đã tiến vào trong cơ thể nàng. Đây không phải là chân khí hàn băng có thể ức chế Ma xá lợi. Mà đó là ma khí mang theo ngọn lửa màu đen.
Tử Dao càng chua xót hơn nữa. Hắn thực sự muốn giết mình, thực sự không cần mình sao?
Vũ và Ruth ở bên cạnh đều chú ý đến động tác của Tiêu Thu Phong, không nhận ra sự biến hóa trên mặt của Tử Dao. Vũ vội vàng kêu lên: "Thu Phong, anh mau giúp Tử Dao, cô ấy rất đau đớn"
Tử Dao cười thảm, có lẽ giết nàng chính là một cách giải thoát. Một giọt lệ đã từ trên khóe mắt chảy xuống, ướt đẫm khuôn mặt nàng. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Một ngón tay từ từ lướt qua mặt nàng. Tiêu Thu Phong cúi đầu, dịu dàng nói: "Tử Dao, em lại suy nghĩ linh tinh rồi. Yên tâm, anh sẽ không bỏ em. Có anh ở đây, em nhất định không có việc gì"
Nếu không phải có Thông tâm thuật, Tiêu Thu Phong không thể nghĩ được rằng khi hắn toàn tâm toàn ý muốn chữa thương cho nàng. Tiên tử Tử Dao lại chìm vào trong thế giới của mình, nghĩ hắn muốn giết nàng.
"Em, em như thế này, anh còn muốn em không?" Người chỉ có khi hoàn toàn tuyệt vọng mới đặc biệt cần sự quan tâm. Cho dù không phải tình yêu, nhưng cảm giác này vẫn làm cho người ta thích.
Cũng không biết vì sao, nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Tử Dao lúc này, trong lòng Tiêu Thu Phong có chút không đành lòng. Hắn không biết nên nói gì, chỉ khẽ cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên trán nàng, thay cho câu trả lời.
"Anh muốn dùng ma khí xúc động lực lượng Ma xá lợi trong cơ thể em, áp chế cũng không phải biện pháp tốt. Có lẽ khi anh sử dụng ma khí, Tử Dao, em sẽ đau đớn. Nhưng em nhất định phải kiên trì chịu đựng. Anh hy vọng em có thể vui vẻ mà sống, biết không?"
Sự mất mát đã bị hạnh phúc ngọt ngào thay đổi, Tử Dao dịu dàng đáp lại: "Thu Phong, chỉ cần anh không bỏ em, em sẽ chịu được"
Trong lòng cảm thấy ngọt ngào ấm áp, nên dù đau đớn trong cơ thể cũng giảm nhẹ vài phần.
Ma khí tăng lên, kích thích lực lượng Ma xá lợi, như một làn sương mù mờ nhạt. Ban đầu chỉ là một biện pháp bên ngoài, nhưng do Tiêu Thu Phong kích thích, sương mù càng lúc càng nhiều, mà Tử Dao cũng càng lúc càng đau đớn.
Quang minh và hắc ám hoàn toàn đối lập giống như trắng và đen. Nhưng lúc này Tiêu Thu Phong lại làm một chuyện nguy hiểm nhất. Hắn muốn phá vỡ quy luật này, muốn cho ma và thần hỗ trợ lẫn nhau, cùng tồn tại trong một cơ thể, do chủ nhân sử dụng, giống như bản thân hắn vậy.
Trên người hắn cũng có ma khí, hơn nữa là lực lượng của Thất Sát. Lúc này hắn cũng có thể sử dụng. Mặc dù lực lượng Ma xá lợi cường đại hơn nhiều, nhưng cũng có thể sử dụng được mà.
Từ tiếng rên rỉ, chuyển thành kêu thảm, Ruth và Vũ đứng bên cạnh cũng lo lắng đến toát mồ hôi. Ruth giữ Tử Dao đang không ngừng giãy dụa, lớn tiếng kêu lên: "Ông xã, không được, Tử Dao không được rồi. Anh nhìn cô ấy xem, nếu tiếp tục như vậy sẽ chết đó"
"Không, đừng ngừng lại, em, em muốn chết..."
Dù là đến tận bây giờ, Tử Dao vẫn không khuất phục, đau đớn giữ lấy lý trí, không cho mình nhập ma. Bởi vì Tiêu Thu Phong không vứt bỏ nàng, nàng vẫn còn hy vọng.
Một tiếng trôi qua, tiếng kêu thảm biến thành tiếng rống điên cuồng. Hai mắt Tử Dao đỏ rực, mang theo ma tính giết chóc, nàng đã không thể chịu được nữa. Mặt Tiêu Thu Phong đầy mồ hôi, nhưng không có thời gian lau đi, lớn tiếng quát: "Hai em ngăn cô ấy lại, đừng cho cô ấy giãy dụa" Ma xá lợi hình thành đoàn ma khí đã bị hòa tan, phân bố vào trong đan điền Tử Dao, hình thành lực lượng bổn nguyên của cao thủ ma đạo. Lực lượng cường đại này, dù là Tiêu Thu Phong cũng không dễ dàng khống chế được. Chỉ có thể từng chút từng chút một khiến nó di chuyển trong kinh mạch.
"Tử Dao, em dù đau đớn như thế nào cũng phải nhớ, nhớ dung hợp ma khí trong đan điền em. Nhanh, nhanh..." Chỉ dựa vào lực lượng bên ngoài, Tiêu Thu Phong không thể nào thay thế Tử Dao. Nếu mạnh mẽ đưa chân khí vào, dù cho nàng không chết, cũng khiến kinh mạch nàng vỡ nát.
Ma khí này quá cường đại.
Trán đầy mồ hôi, môi đã cắn chặt lại mà tóe máu, khổ sở chống lại ma khí. Lời Tiêu Thu Phong, Tử Dao đang điên cuồng cũng đã nghe được. Do lực lượng Tinh Nhật quyết dẫn dắt, nàng làm cho trái tim và ý thức của mình vận chuyển theo, từ đan điền phân tán đến kỳ kinh bát mạch.
Đúng thế, ma khí mặc dù mạnh, nhưng Tử Dao tu luyện hơn hai mươi năm cũng không phải là vứt đi. Huống chi hợp sức hai người, khí tức Ma xá lợi không còn cơ hội ngưng tụ, từ từ bị tách ra, dung nhập vào lực lượng quang minh trong cơ thể Tử Dao, hình thành một loại lực lượng khác thưởng.
Lại một tiếng nữa trôi qua, Tử Dao mặc dù vẫn còn run lên, nhưng sắc mặt đã tốt hơn nhiều. Vũ và Ruth lúc này đã buông tay ra, nhưng không rời đi mà đứng ở cửa, hộ pháp cho bọn họ.
Mãi cho đến lúc hoàng hôn, hai người đang chìm đắm trong cảnh giới mông lung mới thả lỏng cơ thể, tay Tiêu Thu Phong đã rời khỏi ngực Tử Dao.
Vừa mở mắt ra thì đã thấy ánh mắt quan tâm của Vũ và Ruth.
"Ông xã, anh, anh không sao chứ" Ruth mở miệng nói.
Tiêu Thu Phong cười gượng nói: "Không có việc gì, chỉ mệt một chút mà thôi. Lực lượng Ma xá lợi quả nhiên cường đại. Tập hợp lực lượng của hai người mà luyện hóa lâu như vậy mới dung hợp được một bộ phận. Ma khí còn lại, Tử Dao phải mất một thời gian khá dài mới dung hợp được hết"
Vũ vui mừng nói: "Thu Phong, nói như vậy tức là Tử Dao không sao rồi?"
"Em nghĩ không có vấn đề gì nữa. Em cảm thấy Ma xá lợi đã bị em dung hợp" Tử Dao mở mắt ra, đầu tiên là xấu hổ nhìn Tiêu Thu Phong, sau đó nhìn Vũ, lí nhí nói.
Vũ không khỏi lui về phía sau một bước, kinh ngạc nói: "Tử Dao, em hình như đã thay đổi"
Đúng thế, Tử Dao đã thay đổi.
Mái tóc đen nhanh buông trên vai lúc này có một phần biến thành màu trắng, bay trong gió, trông nàng như tiên tử xuất trần.
Mắt nàng lóe lên những tia như hấp dẫn. Mặc dù chỉ là nhìn nhưng lại có ý như muốn khiêu khích. Dù là Vũ cũng không chịu nổi, cho nên mới kinh hãi mà lui lại.
Tử Dao khẩn trương, ngồi bật dậy, vội vàng nói: "Thu Phong, em có phải biến thành xấu hơn không, có phải không? Mau, mau, cầm gương cho em xem một chút"
Bộ dạng lúc này của nàng thực sự làm cho người ta muốn cười. Tử Dao là ai, là tiên tử tu luyện thiên đạo, nhưng cũng để ý đến sắc đẹp của mình, thật đúng là giống những cô gái khác.
"Yên tâm, không xấu đi đâu, ngược lại còn giống phụ nữ, trên người có thêm vài phần thành thục, quyến rũ. Đàn ông rất thích em như thế này" Tiêu Thu Phong sợ cô nàng này đoán linh tinh, lập tức mở miệng an ủi.
Nhìn vào gương, Tử Dao cũng kinh hãi, có chút không thể tin: "Thật chứ, Thu Phong, anh thích em như lúc này sao?"
"Em trước kia cao cao tại thượng, làm cho người ta chỉ biết ngước nhìn, không thể chạm vào. Mà bây giờ, em cho người ta cảm giác em ở bên cạnh, chỉ cần đưa tay ra là chạm tới. Đây mới thực sự là em, anh thích cảm giác này"
Thực ra Tiêu Thu Phong biết đây là do lực lượng Ma xá lợi tạo thành, đến khi hấp thu hết ma khí, khi đó Tử Dao muốn biến thành thế nào cũng được.
Nhưng nghĩ đến một tiên tử thần thánh và một ma nữ vô cùng gợi cảm và quyền rũ, cả hai cùng là một, Tiêu Thu Phong không biết mình nên đối xử với nàng như thế nào.