Lúc hai người rời giường, đã gần đến giữa trưa, ở nguyên cái đại sảnh rộng vậy, chỉ có một mình Hồng tỷ đang ngồi đó, đang dùng bữa ăn sáng theo đúng kiểu Trung Hoa, ba mặn một canh. Người đàn bà này, có thể nhìn ra, cũng có sự cô đơn, hoặc là, nàng muốn trong sự thương cảm đó, tôi luyện ra một hương vị tuyệt vời.
Ngọc Thiền như một con chim nhỏ nép vào người Tiêu Thu Phong, miệng cứ cười mãi. Tối qua, giấc mộng của nàng đã thành sự thật, tin tưởng rằng Thi Diễm hay Chiêu Tuệ đều hâm mộ nàng.
"Chị Hồng, sớm vậy..."Đây là thói quen, Ngọc Thiền tuy rằng nũng nịu, nhưng chưa từng có thói quen rời giường sớm, cho nên lần này dậy hơn trễ một chút. Hồng tỷ nhẹ nhàng ngẩng đầu, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, cười nói: "Hình như đã không còn sớm, bạn của Tiêu thiếu gia cũng đã đi rồi. Chẳng lẽ hai người ở khác múi giờ với chị, bây giờ chị đang ăn cơm trưa đó"
Ngọc Thiền xấu hổ đỏ mặt, điều này cũng không thể trách nàng được, ai biết được tư vị nam nữ hoan ái lại làm say lòng người như vậy. Trước kia cứ tưởng tưởng mãi, sau khi nếm thử rồi, nàng lại thích cảm giác này, cả ngày đều muốn ở trên giường, không muốn rời dậy.
Tiêu Thu Phong là đàn ông, nên với chuyện này, cũng không có gì xấu hổ. Nhìn Hồng tỷ, quan tâm hỏi: "Chị Hồng hình như tối qua ngủ không ngon. Hơn nữa cũng ăn ít quá. Phụ nữ quá gầy, nhất định sẽ không còn gợi cảm"
Hồng tỷ nhìn Tiêu Thu Phong một cái, cuối cùng không dám đối mặt với nụ cười hạnh phúc của Ngọc Thiền, nhưng cũng cười nói: "Đúng vậy, giường đã bị người ta chiếm, đành phải ngủ trên ghế sa lon. Đương nhiên ngủ không được ngon rồi, Tiêu thiếu gia, tối nay, anh có cần mượn giường của tôi nữa không?"
Thật ra trên Thiên Tầng này còn có mấy phòng, để lại cho Ngọc Thiền và Thanh Bình Nhi, có đôi khi, các chị em cảm thấy cô đơn, sẽ đến Hồng Lâu gặp mặt. Đàn ông đến đây vì đàn bà, còn các nàng đến đây, bởi vì nơi này có rượu tốt nhất HongKong.
Thật ra thì, đàn bà cũng thích uống rượu, đặc biệt là đối với những người có tâm tình cô tịch.
Chẳng qua, tối hôm qua quả thật Hồng tỷ ngủ không ngon. Trong tiếng rên rỉ phóng túng của Ngọc Thiền, xuân tâm của nàng đã động đậy, làm sao có thể kìm chế được. Thân thể giống như bị thiêu đốt trong biển lửa dục vọng, phải cố gắng uống nước lại để đè nén lại, cho đến lúc hừng đông, mới mệt mỏi ngủ đi.
Ngọc Thiền vui sướng nói: "Chị Hồng, yên tâm, tối nay sẽ không chiếm giường của chị đâu, về sau em sẽ đi theo Tiêu thiếu gia, anh ấy ở đây, em sẽ ngủ ở đó, không cần rời đi"
Nàng nói không sai, nội mi chi thân trời cho nàng, quả thật rất thích hợp để dung hợp. Hắn cần nàng ta ở bên cạnh. Đối mặt với lực lượng của Thất Sát trong tương lai, tác dụng của nàng ta rất đáng quý, nếu sớm biết, Ngọc Thiền có loại ưu đãi này, sợ rằng hắn sẽ không đợi đến tối qua.
Hồng tỷ nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Ngọc Thiền, khuôn mặt tươi cười này, làm cho nàng cảm thụ được tình yêu sâu đậm. Tiểu nha đầu này, thích người đàn ông của Tiêu gia, chắc đã phải chờ đợi từ rất lâu. Tối qua, nguyện vọng rốt cục đã đáp ứng!
Chẳng qua, nàng cũng có chút mất mác, hạnh phúc đã vô duyên với nàng cả đời. Cuộc sống bây gờ, chỉ cần yên lặng, nàng cũng đã thấy rất tốt rồi, cũng đã thấy đủ rồi.
"Vậy không lưu em lại, điên cuồng một đêm, hẳn là cần ra ngoài tẩm bổ lại. Ngọc Thiền, cố gắn nắm chặc hạnh phúc của mình. Tiêu thiếu gia là một người đàn ông tốt, chị đã chịu nhiều cực khổ, nên không muốn thấy các em cũng như vậy, chị chúc phúc cho hai người"
Một cái ôm, một lời từ biệt, hai người Tiêu Thu Phong đã rời đi, giờ phút này, Ngọc Thiền đã vứt bỏ mọi chuyện lại sau lưng. Bây giờ trong đầu nàng chỉ còn lại người đàn ông này, chiếm hết toàn tâm toàn ý của nàng.
"Chị Hồng là một người đáng thương, hy vọng một ngày nào đó, chị ấy có thể quên được chuyện lúc trước, có thể sống lại. Nhưng đáng tiếc, trên đời này chỉ có một Tiêu thiếu gia, bằng không sẽ có nhiều người được hưởng hạnh phúc hơn"
Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng cười nói: "Sao vậy, muốn lấy anh ra làm chuyện
tốt, ghép cho người khác à?"
Hai tay Ngọc Thiền dùng sức ôm lấy Tiêu Thu Phong, hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn, nói: "Không có đâu, vì ngày này, em đã vất vả chờ đợi. Em sẽ không buông tha, chết cũng không buông"
Đúng vậy, chết cũng không buông, nàng phải hưởng thụ hạnh phúc này, cả đời!
"Được, để anh yêu em ở trên giường cả đời"Bàn tay của Tiêu Thu Phong đã không nghiêm túc, tuy rằng đang ở ngã tư đường náo nhiệt, nhưng người đi đường cũng vội vàng, nên không ai chú ý đến đôi tình nhân đang thân thiết này. Ngọc Thiền tuy rằng rất mê người, nhưng giống như lời nàng nói, sự hấp dẫn kia, chỉ dành cho một người.
Tay nhỏ liều mạng chống đỡ tay của Tiêu Thu Phong, xấu hổ không chịu được, hừ nói: "Còn dám, không được phép, mau dừng tay, tên sắc lang này, thật sự không thể làm no anh. Xấu hổ quá à"
Không còn cách nào, nàng ta đang bị yếu thế, bàn tay to của Tiêu Thu Phong, đã đặt lên mông của nàng. Ngọc Thiền thở dài, không còn chống cự, dù sao chuyện nên làm, cũng đã làm. Bây giờ, nàng đã trở thành người của hắn, giống như Ngọc Hoàn đã từng nói, hắn thích cái gì, thì không gì là không làm.
Muốn sờ, thì cứ để cho hắn sờ!
Ngã tư đường náo nhiệt, cứ đi thẳng về phía trước, giống như không có mục đích, Ngọc Thiền cũng không hỏi, chỉ dựa vào thân hình của hắn, mặc cho hắn dẫn nàng đến chổ nào.
Chỉ cần có hắn, đi đến chân trời góc biển đều được.
"Ông xã, đây là chổ nào?"Tiến vào một tiểu khu giàu có, nhìn phong cảnh xinh đẹp hiện ra trước mắt, Ngọc Thiền nhìn đến nổi không mở miệng được.
Tiêu Thu Phong cười nói: "Sao vậy, chưa từng đến à. Đây là chổ ở của Yên Nguyệt tại HongKong, về sau em cứ ở đây đi. Hồng Lâu cuối cùng vẫn chỉ là một chổ giải trí. Không có người đàn ông nào muốn người phụ nữ của mình đến một chổ như vậy. Đặc biệt là em, hấp dẫn người như thế, anh sợ em bị người ta chiếm tiện nghi"
Ngọc Thiền che miệng cười, cười rất vui vẻ. - https://truyenfull.vn
"Được rồi, tay của anh đang để ở đâu vậy, từ Hồng Lâu đến đây mà vẫn sờ. Tiện nghi của em đều đã bị anh chiếm hết rồi, còn có phần cho người khác chiếm sao?"Ngọc Thiền thích được người đàn ông này để ý, tuy rằng các nàng bán nụ cười, nhưng các nàng cũng có nguyên tắc, đặc biệt là Phượng Hề và Ngọc Hoàn, sau khi có được tình yêu, đã tẩy sạch duyên hoa, một lần nữa làm người.
Phượng Hề đã đặc biệt dặn dò, muốn bước vào cánh cửa Tiêu gia, thì phải đem thân thanh sạch cho Tiêu thiếu gia. Điều này, trong lòng các chị em đều hiểu được, các nàng sẽ không để cho bản thân làm dơ bẩn nề niếp của Tiêu gia, cho nên, dù thống khổ tưởng niệm, các nàng vẫn không từ bỏ.
Nàng đã giữ vững, bây giờ hạnh phúc đã đến với nàng, Thi Diễm và Chiêu Tuệ vẫn còn phải chờ đợi trong đau khổ sao?
Tiêu Thu Phong vẫn không buông tay, nhưng vẫn nghiêm trang nói: "Anh là người đàn ông của em, chiếm tiện nghi của em cũng đúng. Tiện nghi lớn như vậy, anh không chiếm, chẳng phải là lãng phí sao"
Thật không hổ là Tiêu thiếu gia, da mặt dày đến nổi làm cho Ngọc Thiền chịu không nổi nhiệt.
"Được rồi, cho anh chiếm, cho anh chiếm, cho anh chiếm hết đó"Nói xong, Ngọc Thiền vặn vẹo lưng, để mông ngọc cạ cạ lên đùi của Tiêu Thu Phong, nhẹ nhàng nói: "Thế nào, tiện nghi này càng thích phải không?"
Tiêu Thu Phong cười haha, hơi dùng lực một chút, nhéo một cái lên ngực của Ngọc Thiền, làm cho nàng đau đến chau mày, cả giận nói: "Nhẹ một chút, đau..."
Lúc đàn ông chiếm tiện nghi, thì đàn bà phải đau một chút mới có hương vị.
Đến nơi này ba lần, nhưng đây lại là lần đầu tiên bước vào cổng chính. Trong cái máy bộ đàm gắn ngoài cửa truyền đến giọng của Liễu Yên Nguyệt: "Thế nào, lần này có đàng hoàng không?"
Nhìn thấy Ngọc Thiền đang ôm sát hắn, Liễu Yên Nguyệt có chút ghen tuông nói: "Xem ra tối qua anh không đi đến đó để giải trí, mà là đi ra ngoài ăn vụng"
Ngọc Thiền thẹn thùng nói: "Chị Yên Nguyệt, chị đừng tức giận, em đây sao có thể gọi là ăn vụng được, ít nhất cũng phải như ăn một bữa cơm Pháp chính thống chứ!"
Lên lầu, vào trong nhà, Ngọc Thiền cũng thành thật khai báo, biến Tiêu Thu Phong thành một tên sắc lang, mạnh mẽ vô lễ với nàng, điệu bộ vô cùng tội nghiệp. Không đi làm diễn viên, quả thật là đáng tiếc.
Vũ cười nói: "Được rồi, Ngọc Thiền, cái này em đã muốn từ lâu, cuối cùng cũng nắm được. Yên tâm, đừng sợ chị Phượng, các em muốn bước vào cánh cửa Tiêu gia, bọn chị sẽ dàn xếp cho!"( Trời ơi, vợ 1 đứng ra dàn xếp với vợ 2 để vợ bé thứ n bước vào nhà)
Tứ công chúa Hoàng Kim Thủy Thành, lúc trước đã có một Lâm Ngọc Hoàn, mọi người đã chấp nhận nàng ta. Cho dù xuất thân của các nàng không được tốt, nhưng Tiêu gia cũng không quan tâm đên điều này. Mấy năm nay, biểu hiện của các nàng đều rất tốt. Vả lại Phượng Hề cũng rất nghiêm khắc với các nàng, cho nên, bước vào Tiêu gia, cũng là chuyện sớm muộn.
Ôm lấy Vũ, Ngọc Thiền hưng phấn nói: "Vẫn là chị Vũ tốt nhất, em nhất định sẽ nghe lời, làm một người phụ nữ đủ tiêu chuẩn của Tiêu gia, tuyệt đối sẽ không làm Tiêu gia mất mặt"
Cái tinh thần này, không chỉ có vợ của Tiêu gia biết, cho dù những người muốn đến Tiêu gia sống, đều biết. Thật ra thì, từ rất lâu rồi, cái tư tưởng này, đã in sâu vào trong trái tim của các nàng, làm các nàng luôn luôn nhớ mãi.
Tử Dao ngồi nhìn tất cả, nàng cũng không hiểu gì, nhưng nàng lại có hứng thú với Ngọc Thiền, nói: "Em gái này, âm thanh của em nghe rất êm tai, có thể dạy cho chị được không?"
Tiêu Thu Phong nghe xong, "sặc"một tiếng, thiếu chút nữa làm cho bữa điểm tâm bay ra khỏi miệng. Âm thanh này mà có thể học sao??
Nhưng Ngọc Thiền lại rất hưng phấn kêu lên: "Dạ được, đây chính là vũ khí dụ dỗ đàn ông lợi hại nhất, em dạy cho chị, cam đoan sẽ dụ dỗ được Tiêu thiếu gia"
Tiêu Thu Phong quát: "Không được làm loạn, Tử Dao, đừng nghe lời nàng ta, âm thanh của em nghe cũng rất êm tai, không cần học cái khác"
Ma khí trên người Tử Dao, đã làm cho nàng hấp dẫn mười phần, phát ra mị nhu chi tức ghê gớm rồi. Cho dù là hắn cũng có lúc không khống chế được. Nếu còn học thêm cái thứ trời ơi đất hỡi kia nữa, sợ rằng sẽ lấy mạng người mất.
Vũ đứng lên, kéo tay Tử Dao, nói: "Loại âm thanh này, chờ đến khi thích một người, làm nũng thì tự nhiên có. Không cần học, Tử Dao, không phải muốn học làm bếp sao. Chúng ta vào bếp thôi, để cho Thu Phong nếm thử một chút tay nghề mấy ngày nay của em"
Tiên tử làm bếp? Đây cũng là một đề nghị không tồi!