Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Nhận được tài sản của mình, mấy anh em Lâm gia đều bỏ đi, không có một chút lưu luyến gì. Thậm chí không nói một câu đã rời đi. Nói thật ra bọn họ đã sớm không cần ngồi nhà này. Từ trước đây bọn họ đã mua nhà ở gần bờ biển, bây giờ chỉ cần có tiền là sống hạnh phúc cả đời.

Thấy cảnh này, Thái Gia càng không chịu nổi, tối hôm thứ ba, lão đã về trời.

Nhiều con cái như vậy nhưng người đưa tiễn lão chỉ có mình nhà Lâm Bắc Cường, đúng là quá châm chọc.

Lâm gia suy sụp, khách đến rất ít. Nhưng biết Tiêu Thu Phong ở đây nên Triệu Quang Bình và Tôn Khánh Dục cũng đến phúng viếng. Lâm Thu Nhã rơi lệ không ít làm Tiêu Thu Phong rất đau lòng.

Chết là hết, chuyện cũ cũng theo gió bay đi.

Sau khi làm xong chuyện hậu sự của Thái Gia, công ty Lâm gia giao cho Lâm Bắc Dân, lúc trước đã nói rõ rồi mà.

"Bố, nếu bố cần hỗ trợ, hoặc cảm thấy tài chính gặp khó khăn thì gọi điện cho con. Con sẽ giúp bố. Con hy vọng sản nghiệp của Lâm gia có thể lưu truyền mãi"

Là người Lâm gia, tất cả những gì Lâm Thu Nhã làm được chỉ có vậy. Một người bị đuổi khỏi Lâm gia, chịu đựng áp lực nặng nề, nhưng còn muốn thu dọn đống đổ nát của gia tộc, điều này làm Lâm Bắc Cường có chút xấu hổ. Lúc này cũng may có con gái, nếu không lão chẳng biết làm gì.

"Tiểu Phiêu, phải nhớ ông ngoại bà ngoại, có thời gian thì đến chơi với ông bà. Đợi cháu lớn, cháu đến đây ở, biết không?" Không nhịn được chia ly, Lâm mẫu ôm Tiểu Phiêu, lảm bẩm như vậy mấy tiếng liền. Bà cũng không cần biết Tiểu Phiêu có hiểu hay không. Tiểu Phiêu mặc dù không lớn nhưng hiểu chuyện, làm cho Tiêu Thu Phong rất vui.

"Mẹ, Tiểu Phiêu nhớ mà. Nếu có thời gian bố mẹ đến Tiêu gia chơi. Trong khoảng thời gian này con chắc là không đến Trung Đông, muốn nghỉ ngơi một chút. Mấy năm nay thật sự con rất mệt"

Lâm Bắc Cường lập tức nói: "Được rồi, hai con về đi. Mấy hôm nay các con đã vất vả. Chờ xử lý tốt công ty Lâm gia, bố nhất định sẽ đến Tiêu gia một chuyến. Nhà thông gia mà, cũng lên quan hệ gần gũi"

Tiêu Thu Phong và Lâm Thu Nhã dắt tay Tiểu Phiêu đi ra khỏi Lâm gia. Mặc dù không quay đầu lại nhưng Tiêu Thu Phong rõ ràng cảm nhận hai lão đang rất đau lòng. Việc này không ai có thể giúp bọn họ. Chỉ hy vọng Lâm Thu Nhã sinh thêm mấy bé, sau đó cho bọn họ một đứa để bầu bạn.

Mấy ngày không về, chuyện ở Lâm gia, mọi người trong Tiêu gia đều biết. Cho nên thấy Lâm Thu Nhã buồn bã, chúng nữ đều an ủi. Điền Phù còn nấu canh thật ngon, chăm sóc cho Lâm Thu Nhã.

Tâm trạng không thoải mái rất nhanh đã thành quá khứ trong gia đình hạnh phúc.

Mấy hôm nay Đinh Mỹ Đình bị Liễu Yên Hồng kéo đến Phong Chính, bắt đầu tiếp xúc với việc quản lý tập đoàn Phong Chính với Lâm Ngọc Hoàn. Mà bản thân Liễu Yên Hồng lại được chị dạy, bắt đầu tiến vào Long Đằng. Long Đằng được xưng là vương quốc kinh doanh lớn nhất thế giới. Là người quản lý chỉ có thể nắm giữ phương hướng, còn chi tiết thì không có thời gian.

Chẳng qua Long Đằng có những nhân tài ưu tú nhất trên thế giới. Những việc chi tiết cụ thể sẽ có người thực hiện.

"Bắc có Hoa Hạ, nam có Phong Chính. Thu Phong, bố thấy hay là con thống nhất hai nhà đi. Nếu không Thanh Linh cứ phải ở lại Bắc Kinh, như vậy cũng không phải chuyện tốt" Tiêu Viễn Hà nghe Liễu Yên Hồng nói một lúc, suy nghĩ một chút rồi nói.

"Đúng thế, hôm qua Thanh Linh tỷ gọi điện tới, rất nhớ Tiêu đại ca. Chỉ là gần đây đang có mấy hợp đồng lớn, chị ấy không thể phân thân ưd[jc. Tiêu đại ca nhất định phải giúp Thanh Linh tỷ. Nghe chị ấy nói Hoa Hạ cũng là của Tiêu đại ca mà"

Thiếu chút nữa là lỡ miệng. Hoa Hạ là do Long Thần và bố Mộng Thanh Linh hợp tác dựng lên. Chỉ là cổ phần của Long Thần nhiều hơn một chút. Thực ra của ai cũng không quan trọng, Tiêu Thu Phong không để ý. Nhưng làm Mộng Thanh Linh mệt, việc này đúng là cần phải suy nghĩ.

Trác Ngưng Tuyết cười nói: "Bố, việc này không khó, con có thể đưa ra một mô hình hoạt động mới, có thể đồng thời chiếu cố hai nhà. Đến lúc đó mọi người sẽ rất thoải mái. Hơn trăm ngàn nhân viên của Long Đằng nếu như bọn con phải quản từng người một, vậy không mệt chết sao ạ. Bố yên tâm, việc này giao cho con"

Được xưng là Đông Nam tam hoa, mỗi nàng đều rất thông minh. Mặc dù về đối nhân xử thế, Trác Ngưng Tuyết có chút trẻ con, nhưng về buôn bán nàng lại đứng đầu. Được Tiêu Hào Vân dạy bảo, tất cả tinh thần của nàng gần như dồn hết vào kinh doanh. Bạn đang đọc truyện được tại

Phượng Hề cười nói: "Có Tiểu Tuyết hỗ trợ thì quá tốt. Chị nghe nói hai người Tiểu Tuyết và Lâm Thu Nhã được xưng là thiên tài kinh doanh nổi tiếng nhất trên thế giới. Chỉ cái tên đã đủ dọa chết người.

Trác Ngưng Tuyết đỏ mặt, bị nói đến xấu hổ.

Liễu Yên Hồng nhìn Trác Ngưng Tuyết, trêu chọc: "Không phải đâu, các chị đều rất nổi tiếng. Tiểu Tuyết tỷ nổi tiếng nhưng vẫn chưa sinh em bé cho anh rể. Chị nhìn bụng kìa?"

Từ Đông Nam tam hoa đến Đông Nam nhất tỷ, còn có Thiên Nhan Duyệt, Vũ, Ruth, Mộng Thanh Linh, hình như mỗi người đều rất nổi tiếng. Lần này Liễu Yên Hồng không nói sai.

Điền Phù cười nói: "Được rồi, các con đều giỏi. Mẹ thực sự không thể chọn ai. Ngọc Thiền và Ngọc Hoàn cũng rất ưu tú. Có lẽ đây là do tổ tiên Tiêu gia tích đức, mới có được nhiều con dâu tốt như các con"

Phượng Hề liền nói: "Mẹ, mẹ đừng khen bọn con, nếu không bọn con lại kiêu ngạo đó"

Tiêu Viễn Hà nói: "Các con đáng được kiêu ngạo. Đương nhiên người đáng kiêu ngạo nhất Tiêu gia chúng ta chính là Tiểu Phong. Dù sao bố rất hâm mộ nó"

Tiêu Viễn Hà vừa nói ra, các nàng đều cười cười, không khí hạnh phúc dần dần tràn ngập cả đại sảnh. Lúc này mùi thức ăn đã từ trong bếp lan ra. Mấy đứa nhóc đang chơi đã đói, vội vàng chạy vào, vây quanh Điền Phù, luôn miệng đòi ăn. Bây giờ thời gian các bữa ăn ở Tiêu gia đều được xác định do bụng của mấy đứa.

Tiêu gia đang hạnh phúc thì Phá Quân ở phương xa lại gặp phiền phức.

Lão đã từng đến Xà đảo, chỉ là không thích âm khsi và vẻ hoang vu ở đây, cho nên không quá để ý. Nhưng khi lão đến Xà đảo, tất cả đã trở nên khác thường.

Xà đảo được Tham Lang bố trí rất nhiều cạm bẫy, dù là Phá Quân vô cùng cường đại cũng toát mồ hôi lạnh. Tham Lang quá hiểm độc.

Không tìm được Thất Sát là bởi vì hắn có phương pháp ẩn giấu khí tức. Tham Lang ở cạnh Phá Quân mấy chục năm, khí tức của hắn dù ẩn giấu như thế nào thì Phá Quân cũng có thể cảm nhận được.

Tham Lang bị Tiêu Thu Phong đánh nát thân thể, lực lượng của hắn đáng lẽ rất yếu ớt. Nhưng khi Phá Quân bước vào Xà đảo, lại phát hiện lực lượng đó cường đại đến mức không thể tin nổi.

Qua ba cửa đã đến một ngọn thác cao mấy trăm mét, nước đang ào ào chảy xuống, rơi lên đầu một người. Tham Lang đã giữ tư thế này suốt mười ngày mười đêm.

Mà lực lượng cường đại chính là tản ra từ người hắn. Đây là một Tham Lang hoàn toàn mới. Phá Quân chỉ có thể từ trong khí tức của hắn mới cảm nhận được đó là Tham Lang.

"Ha ha ha" Cười điên cuồng, thân hình đang bị nước bao phủ đột nhiên đã động. Làn nước xung quanh đã bị tiếng cười của hắn chấn bay. Trong đôi mắt hung hãn tản ra sát khí nồng nặc.

"Trọng sinh, bí quyết của thiên đạo không ngờ lại là trọng sinh. Ha ha ha, đúng là ông trời giúp ta. Phá Quân, ta chờ ngươi đã lâu" Giờ phút này Phá Quân đã xuất hiện trên tảng đá. Nhìn Tham Lang xa lạ, Phá Quân hoảng sợ.

Phá Quân quát lên: "Ngươi đã lĩnh ngộ được Thiên huyễn quyết?"

"Không sai, thì ra lực lượng thiên đạo phải trọng sinh mới hấp thu được. Tham Lang ta cả đời khổ tu mà đạo lý này cũng không hiểu. Nếu như không phải muốn cho ngươi cảm nhận lực lượng Thiên huyễn quyết của ta, ngươi cho rằng ngươi có thể dễ dàng đến được nơi này như vậy sao?"

Cạm bẫy trên Xà đảo tuyệt đối không chỉ có ba cửa. Nhưng bởi vì có lực lượng tuyệt đối nên Tham Lang mới không khởi động tất cả.

Tóc tai rối bời, từ từ đi ra khỏi tác nước, chân đạp vào không khí, đó là thân pháp của tiên nhân. Giờ phút này lại ở trên người Ma Tôn. Tham Lang trước kia, Phá Quân có nhiều cơ hội đánh bại hắn. Nhưng thật không ngờ sau khi trọng sinh Tham Lang lại lĩnh ngộ được lực lượng Thiên huyễn quyết.

Phá Quân hoảng sợ, nhưng lão không lui. Là một võ giả sẽ phải đối mặt với cường địch. Nếu không dù sống sót, lực lượng bản thân cũng không thể tăng lên, đây là chuyện còn đáng sợ hơn cả cái chết. "Đúng, thấy người điên cuồng như vậy, tin rằng Thiên huyễn quyết của ngươi đã tiến hóa đến thần kình. Ta đúng là muốn thử một lần"

Tính cách ti tiện của Tham Lang đã dung nhập với thân thể vô sỉ của Bộ Xà, trên mặt càng thêm âm u. Hắn cười lạnh nói: "Hôm nay ngươi nhất định sẽ được nếm thử thế nào mới là lực lượng thần cảnh. Nếu ta không đoán sai thì thằng ranh Tiêu gia kia cũng đã trọng sinh. Chỉ có nguyên thần trọng sinh mới đạt đến thần cảnh"

Phá Quân không nói gì, lực lượng thần kình cường đại đã tản mát, khẽ vung tay, nhảy lên cao. Cho dù chết lão cũng phải xông tới. Ít nhất cũng có thể cho Tiêu Thu Phong ở Đông Nam biết Tham Lang chưa chết. Hơn nữa lực lượng vô cùng cường đại, để Tiêu Thu Phong sớm có chuẩn bị.

"Ngươi nóng lòng như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi. Có thể giết chết Phá Quân ngươi, đây chính là tâm nguyện lớn nhất trong lòng ta. Nhưng hôm nay ta sẽ không giết ngươi, bắt ngươi quỳ trên mặt đất cầu xin ta như một con chó. Ha ha ha" Tham Lang điên cuồng cười lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui