Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Mặc dù có chút chật vật, nhưng Thất Sát lại không sợ hãi, ngược lại còn lớn tiếng cười, nói: "Tiểu tử, xem ra ngươi lợi hại, ngươi muốn giết ta, vậy thì tự mình giết chết cha ngươi trước đi rồi nói!"

Nói xong, vũ khí hình người ở trạng thái thanh đao, đã phát ra đao khí vô cùng, thần kình cuồng loạn không nhịn được, lại một lần nữa lao tới. Hơn nữa mặt trên còn ngưng tự rất nhiều thần kình, tựa hồ như muốn liều chết, cho dù phải chết, nó cũng phải kéo theo cái gì đó.

Tiêu Thu Phong nắm chặt bàn tay, lệ khí điên cuồng hiện ra trên mặt hắn, muốn giết Thất Sát, trước tiên phải qua cửa ải của vũ khí hình người. Nhưng cốt nhục tình thâm, đâu phải nói được là làm được đâu, trong lúc hắn hoảng hốt, vũ khí hình người đã vọt đến quỷ dị, không để cho hắn có cơ hội tự hỏi.

Huyết mạch cùng tan ra, vô tình kích phát lực lượng Võ Chi Phách trong cơ thể hắn, hoặc có lẽ đây chính là phương pháp giải cứu duy nhất. Khí thế ba đạo của Tiêu Thu Phong, hơi hơi ngưng trọng lại, những tia sáng màu vang trong nháy mắt liền biến mất. Mà lực lượng của Thất Sát, đã âm lãnh tràn ngập, chiếm cứ lấy không gian của Tiêu Thu Phong.

Vũ khí hình người, phóng tới như một tia sáng chết chóc, cơ hồ không thể dùng mắt thường để nhìn. Một đao, đã đâm vào ngực Tiêu Thu Phong, tâm mạch chỉ còn cách một khoảng rất nhỏ. Mà tay đã nắm chặt thành quyền, bỗng nhiên chém ra. Hành động lần này của Tiêu Thu Phong làm cho Thất Sát rất bất ngờ, vì một quyền này đã đánh mạnh vào đầu của hắn.

Một tiếng kêu thảm vang lên, thân hình Thất Sát bạo lui hơn mấy chục mét, văng mạnh vào trong giới hạn của không gia. Năng lượng mà Tiêu Thu Phong phóng ra, căn bản là không dính dáng đến lực lượng không gian này, Thất Sát không dám chậm trễ, thân hình nhảy lên, tránh né lực lượng bành trướng bên trong không gian.

Vũ khí hình người đang cắm trong ngực của Tiêu Thu Phong, bắt đầu run động, gào thét tức giận từ trong đáy lòng, có lẽ, âm thanh này chỉ có một mình Tiêu Thu Phong là nghe rõ: "Ta là ai, ta là ai, ta thật ra là ai?"

"Xịt"một tiếng, vũ khí hình người được rút ra từ trong ngực, máu tươi theo đó mà phun ra, Tiêu Thu Phong không dám chậm trễ, tay nâng lên cầm máu ở ngực. Đây là lúc hắn gặp nguy hiểm nhất, nhưng cũng phải sử dụng chiêu thức cuối cùng này. Nếu dòng máu của Tiêu gia không thể hòa tan được ma khí của vũ khí hình người, thì kết quả cuối cùng, chỉ có giết chóc.

"Cha, đây là cơ hội cuối cùng của cha. Con trai đã cho cha"


Thất Sát đang cười điên cuồng, còn vũ khí hình người đã khôi phục nguyên dạng. Và Tiêu Thu Phong thì căn bản là không liếc nhìn lấy ngực của mình một cái, ngẩng đầu lên nhìn, lực lượng hủy thiên diệt địa đã vận chuyển toàn thân. Lực lượng này cũng làm cho vết thương lành lại, hắn không thể để cho Thất Sát có thêm cơ hội nữa.

Một đao đó, Tiêu Thu Phong đã tính toán rất kỹ. ngực bị đao đâm xuyên qua, nhưng không trí mạng. Khí tức của thần kình, có thể trong nháy mắt khép miệng vết thương lại. Dù rất nguy hiểm, nhưng hắn vẫn phải thử. Vì đây là nghĩa vụ của hắn.

Điều có thể làm, hắn đã làm.

"Thất Sát, mày có phải thấy tao bị thương, nên mày không kiêng nể gì?"Tiêu Thu Phong đột nhiên quay đầu lại, nhẹ nhàng cười nói: "Đáng tiếc đã làm mày thất vọng, lực lượng chân chính của tao, bây giờ mày có cơ hội để nhìn thấy rồi"

Giờ phút này, hắn mới sử dụng lực lượng cường đại nhất của mình. Tất cả khí tức nội liễm, bùng nổ như một đóa hoa tươi nở rộ, ánh sáng ôn nhu, từ từ tản ra. Rất nhanh đã chiếu sáng cả không gian này, bửng tỉnh tiên cảnh. Đây là lực lượng cao hơn cả thần cảnh, lực lượng Tiên cảnh.

Nụ cười cuồng vọng kia, lập tức dừng lại, hai mắt hiện lên rõ sát ý dày đặc, có thể cảm nhận rõ được sát khí bàng trướng, trong lòng Thất Sát thầm kêu không ổn, vội quát lớn: "Vũ khí hình người, dung hợp..."

"Dung hợp... dung hợp..."Tiếng thứ nhất không có phản ứng, liền liên tiếp gọi bảy tám lần, nhưng rồi, trên mặt Thất Sát đã biến thành sợ hãi cùng tái nhợ. Hai người dung hợp, tuy rằng không phải là đối thủ của người đàn ông kia, nhưng có thể mượn thân phận của vũ khí hình người để đánh lui hắn. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, vũ khí hình người do hắn tỉ mỉ tu luyện, thế mà lại mất đi tác dụng.

Vũ khí hình người chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt si ngốc, có chút thanh tỉnh, nhưng cũng mang theo một tia mê mang, nhìn Tiêu Thu Phong, lại nhìn Thất Sát, ngơ ngác hỏi: "Các người là ai? Ta là ai?"

Tuy rằng sát khí đã bị huyết mạch dung hợp, nhưng trí nhớ của ông vẫn chưa hồi phục. Chẳng qua, Tiêu Thu Phong vẫn thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cuối cùng cũng tỉnh, cha là Long Thần Tiêu Mại Phi, còn con, chính là con trai của cha"


Những lời này nói ra, thân hình của hắn cũng chậm rãi động, rất chậm, rất chậm, nhưng lại trông giống tư thái nhàn hạ của thần thánh, mang theo lực lượng khôn cùng. Ánh mắt Thất Sát chớp động, tựa hồ như có ý đào tẩu.

Hắn động, nhưng bất quá hắn không muốn đối mặt với Tiêu Thu Phong, mà đánh úp về phía Tiêu Mại Phi đang ngơ ngác.

Còn Tiêu Mại Phi thì đang ngơ ngác kêu lên: "Con ta, con ta..."Tiêu Thu Phong vội lao đến chắn trước mặt ông mà không cần suy nghĩ. Hai kình chạm nhau, dư kình của chưởng phong, đã chấn văng ông ra hơn ba mét, ngã xuống trên một thảm cỏ, phun ra một ngụm máu tươi. Mà đao khí biến ảo của Thất Sát lại chém ra, nhưng không công với Tiêu Thu Phong, mà chuyển sang tấn công Tiêu Mại Phi.

Hắn quả nhiên là một con cáo già, đương nhiên biết rằng, đối phó Tiêu Mại Phi, chính là biện pháp tốt nhất.

Quả nhiên, Tiêu Thu Phong trong lúc đó, đương nhiên cảm thấy cần phải cứu cha của mình trước. Vất vả lắm mới tiêu trừ ma khí do Thất Sát khống chế, bây giờ lại để hắn giết chết, chẳng phải là uống phí tất cả công lao sao?

Thừa cơ hội này, Thất Sát phi thân trở ra, cười lớn tiếng nói: "Tiểu tử, xem như ngươi lợi hại, bất quá trận đánh của chúng ta vẫn còn chưa kết thúc. Các ngươi cứ đợi đi, ta sẽ nhanh chóng trở lại"

Tiêu Thu Phong không đuổi, thân thể bị thương mà có thể đứng vững đến bây giờ, đã là điều không dễ dàng. Nhưng Thất Sát không nhìn ra được, nếu không, cha con họ bây giờ đã về gặp đứa chúa trời rồi.

Khi cảm thụ đợi khí tức của Thất Sát biến mất, Tiêu Thu Phong mới chậm rãi để lộ ra khuôn mặt mệt mỏi, tin tưởng rằng bây giờ Thất Sát cũng sẽ không dám quay đầu lại. :

Tiêu Mại Phi mặt đầy máu đã đứng dậy, ông lắc lư thân hình, nhìn Tiêu Thu Phong, trên mặt đầy vẻ thống khổ, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi là con ta, ngươi là con ta, ta là Long Thần, Long Thần là ai?"


Tiêu Thu Phong đau lòng, vì hắn cũng vậy, đã từng mất đi tất cả các ký ức, giống như cha của hắn bây giờ, là một người bị cả thiên hạ vứt bỏ, thế gian chỉ có một mình, cô độc lưu lạc.

Nhưng Tiêu Thu Phong không trả lời cho ông, bởi vì hắn cần trị liệu, lần bị thương này, tuyệt đối không nhẹ.

Trở về Hoắc gia, chúng nữ liền vọt đến, thấy Tiêu Mại Phi cùng trở về, Đinh Mỹ Đình đã hưng phấn kêu lên: "Tiêu đại ca, anh đã mang cha về rồi à? Anh không sao chứ?"

Trên mặt mỉm cười, nhưng thân thể đã không chịu nổi, chậm rãi ngã xuống, làm cho mọi người hoảng hốt, hắn còn có thể nói là không sao à?

Bên tai truyền đến một trận khóc nỉ non, nhưng Tiêu Thu Phong thật sự đã không chịu nổi nữa rồi, vô lực ngủ đi, đầu óc của hắn dần dần trở nên vô thức.

Tử Dao dù đứng phía sau Mỹ Đình, nhưng động tác lại nhanh nhất, cơ hồ trong nháy mắt đã đến bên cạnh Tiêu Thu Phong, đỡ lấy hắn. Thậm chíkhông cần dùng mắt để nhìn, đã lo lắng kêu lên: "Mau tránh ra, ông xã bị thương rồi"

Có thể làm cho Tiêu Thu Phong bị thương, đương nhiên không phải là vết thương bình thường, những người này nhìn thấy trên ngực của Tiêu Thu Phong có một vết thương vừa khép miệng, lại bắt đầu khóc liên miên.

Cũng may, Thất Sát đã bị thương, cần phải trị thương cấp tốc, bằng không, với sự cường đại của thần cảnh, muốn quay lại giết chóc nơi này, thì sợ rằng không ai ở đây có thể cản được.

Tay ngọc của Tử Dao như bây, ngón tay biến ảo không thấy, nhưng giọng nói nhỏ nhẹ đã truyền đến: "Được rồi, mọi người không cần thương tâm, ông xã chỉ bị mê man thôi, trận chiến này anh ấy đã tiêu hao quá nhiều thần lực, cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Vết thương do đao kia cũng không có gì đáng trở ngại"

Hoắc Thấm Hà khóc lóc rất thảm thương, vừa nghe thấy là vết thương do đao, liền vọt đến Tiêu Mại Phi đang ngơ ngác ngồi trên ghế sa lon, mở miệng mắng: "Lão bất tử kia, nói, nó bị thương như thế nào, có phải là do ông hay không?"


Tiêu Mại Phi có chút sợ hãi nhìn người phụ nữ này, như một đứa nhỏ vậy, nhỏ giọng trả lời: "Là tôi đâm hắn một đao, hắn thật sự là con tôi?"

Khi đâm vào thân thể của Tiêu Thu Phong, dòng máu hai người cùng tan ra, thể chất Võ Chi Phách, thật sự bị xúc động, giống như một lễ rửa tội vậy, Tiêu Mại Phi đã khôi phục lại thần trí, nhưng trí nhớ thì vẫn còn rất là mơ hồ, không nhớ được bản thân cuối cùng là ai.

"Mại Phi, mày thật quá nhẫn tâm. Đây là con mày, vì cứu mày, nó đã chịu rất nhiều đau khổ, rốt cục mày lại đâm nó một đao. Mày còn lương tâm hay không, thật sự muốn dùng ngàn đao bâm vầm mày, quả thật không xứng làm cha của nó"

Đứa cháu này chính là hy vọng duy nhất của Hoắc gia, Hoắc Phi Trữ cũng vô cùng tức giận, nhìn Tiêu Mại Phi, cũng cảm thấy vô cùng chán ghét, thật sự là hận không bước lại chém cho một đao.

Vẫn là bà lão bên cạnh khuyên bảo: "Được rồi, được rồi, Tử Dao không phải đã nói sao, Thu Phong không có gì, chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi. Ông không nên mắng như vậy, Mại Phi đã mất tích gần ba mươi năm rồi, nó nhất định cũng chịu khổ không ít, hơn nữa thần trí mơ hồ, đả thương tiểu Phong, cũng chỉ là do nó không khống chế được"

Hoắc Thấm Hà nghe vậy, vọt lại, tát cho Tiêu Mại Phi vài cái, trong mắt hiện rõ sự tức giận, mắng: "Ông cút ngay cho tôi, về sau không được trở về, cút càng xa càng tốt"

Yêu nhiều, thì cũng hận nhiều. Hoắc Thấm Hà đã không chịu nổi, đây là cảnh cốt nhục tương tàn mà, Nhìn Tiêu Thu Phong như vậy, bà đã khóc không ra nước mắt.

Nếu Tiêu Thu Phong chết, bà xác định là sẽ không muốn sống.

Tiêu Mại Phi có chút sợ hãi rời đi, nhìn những người trong phòng này, có chút xa lạ, nhưng cũng có chút thân quen. Chỉ có Mộng Thanh Linh là vừa lau nước mắt trên mặt, vừa đi lại, kêu lên: "Cha, cha không nên tức giận, mẹ chỉ là quá nóng lòng thôi. Chúng ta đều lo lắng cho Thu Phong, cha cứ ở đây nghỉ ngơi đi, trí nhớ sẽ từ từ khôi phục lại"

Vất vả lắm mới gặp nhau, đương nhiên không thể để rời đi dễ dàng như vậy, bằng không chẳng phải là làm hao phí khổ tâm của ông xã thì sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận