Hàn Ngọc Lương trải qua không biết bao nhiêu trận chiến ngoài giang hồ, nam nhân sính dũng đấu ngoan gặp qua không biết bao nhiêu nhưng chưa gặp đám nào nói nhãm nhiều như đám này, nói nhãm xong rồi còn lấy ra hung khí, xác thực rất hiếm thấy.
Người thời đại này không rõ mình có bao nhiêu cân lượng hay sao ta?
- Đi ra sau.
Hắn quát khẽ một tiếng, đem Diệp Xuân Anh còn chưa tỉnh hồn ra sau lưng mình.
Lưỡi dao lóng lánh đang từ đối diện chém tới hắn, nhưng với loại tốc độ này, hắn khi còn tám tuổi đã có thể nhìn rõ quỷ tích mà dễ dàng né tránh.
Thân hình hắn nghiêng qua một bên, hóa chưởng thành đao, cắt ngang một cái, môt cây chủy thủ liền rơi vào trong tay hắn.
Chưa quen thuộc cảnh vật chung quanh, hắn tạm thời không muốn lỗ mãng giết người, cánh tay trái duỗi ra chỉ tay như gió, hữu chưởng co rụt lại cầm đao nhanh chóng xuất ra, xuyên qua trong đám người giống như hồ điệp vượt hoa, sau đó chậm rãi đứng thẳng, mỉm cười nói.
- Nếu không biết phân biệt trái phải, vậy tại hạ cũng không cần quá khách khí.
Theo tiếng nói của hắn, một đám người say xỉn tự dưng đứng ngây ra như phỗng, quần áo trên người đột nhiên bị cắt ra ngoài, từng mảnh một rơi xuống mặt đất, chỉ còn lại có quần lót trên người.
Biết những người đó đều bị tạm thời điểm trúng huyệt đạo, ít nhất hai canh giờ thì không thể rời khỏi nơi đây được, Hàn Ngọc Lương lững thững đi đến chiếc xe kia, mỉm cười nói.
- Vị tiểu ca này, bây giờ, có thể nói cho tại hạ biết các ngươi đến tột cùng vì sao mà đến hay chưa?
Vừa nhìn xong mọi chuyện đã xảy ra, thanh niên ngồi ở tay lái phụ đã sợ đến mức mồ hôi tuôn như nước, gương mặt trắng bệch nghiêm nghị run rẩy lẩy bẩy nói.
- Lão! Lão Lưu, mau! Mau mẹ nó lái xe đi a!
Trung niên nam nhân đang ngồi chỗ tay lái lúc này nhanh chóng khởi động xe, cũng không quản đám anh em của mình đang gần như trần truồng đứng bất động tại chỗ, đạp cần ga liền muốn chuồn đi.
Sau khi Hàn Ngọc Lương tu luyện huyền thiên bí quyết đến cửu trọng, liền nhiều thêm một thân bản lĩnh gọi là là thức kinh đoạn mạch —— phàm động vật có thể di chuyển, tất có kinh mạch liên lụy đến, phàm có kinh mạch liên lụy, hắn liền có thể đem chân khí xuyên vào chặn phá hư nó.
Ô tô này mặc dù khác rất xa với xe ngựa thời đại của hắn, nhưng nếu có khả năng di động, liền tất nhiên có “kinh mạch” ẩn vào trong này, hắn nghiêng tai lắng nghe, nhìn xe đang nhanh chóng chạy đi, bước xa ra một bước để đoán chừng khoảng cách, nội lực ngưng tụ hàn băng liệt hỏa chưởng, hướng đến chỗ phương đang phát ra tiếng nổ vang mà xuất chiêu.
Oành một tiếng lớn vang lên, Hàn Ngọc Lương lui ra phía sau nửa bước, thủ chưởng ẩn ẩn run lên, nhưng nội tức phóng ra ngoài nhất định đã cắt đứt một thứ gì đó trên xe, đáng tiếc là hiểu biết rất ít đối với thứ như ô tô này, chắc là mục tiêu đã bị sai lệch, xe kia vẫn nhanh chóng lái đi, chỉ để lại một chuỗi khói nhẹ nhàn nhạt.
Diệp Xuân Anh nhặt lên hòm thuốc cùng tay nải, lấy can đảm xuyên qua một đám nam nhân hoặc đứng ngẩn ngơ hoặc ngã xuống trần truồng, vội vã chạy đến bên người Hàn Ngọc Lương, giữ chặt cánh tay của hắn, cố gắng trước khi đám người thích xem náo nhiệt tụ tập đi tới đây, túm hắn chạy đến lộ khẩu, xua tay ngăn lại một chiếc taxi, đẩy hắn đi lên, cho biết địa chỉ, vội vàng chuồn mất.
- Cô vội cái gì, người không phải cũng đã bị ta dọa chạy mất rồi sao.
Diệp Xuân Anh chưa tỉnh hồn, quay đầu nhìn một lúc xác định không có chiếc xe khả nghi nào đuổi theo, mới thở ra, nhẹ giọng nói.
- Ai biết phía sau có còn phiền toái hay không, hôm nay thật sự là xui xẻo.
Tôi không biết anh rốt cuộc là phúc tinh hay là tai tinh của tôi đây.
Hàn Ngọc Lương cười nói.
- Dĩ nhiên là phúc tinh rồi, từ nay về sau thì ta nhất định chiếu cô thật tốt.
Nhiều ra một hồi trò khôi hài như vậy, Diệp Xuân Anh cũng đã mất lá gan dẫn Hàn Ngọc Lương đi dạo phố sửa sang lại dáng vẻ, trực tiếp thuê xe chạy trở về chỗ khám bệnh.
Khóa cửa của ô tô, Hàn Ngọc Lương vẫn còn không thuần thục, sau cùng còn cần Diệp Xuân Anh thò người ra đến giúp hắn mở cửa, cảm giác nằm ngang trên người này làm hắn nhịn không được hơi hơi nâng thân thể lên, cọ xát một hồi bộ ngực mềm mại đầy đặn của nàng, sau khi đối phương trở về chỗ cũ, xuống xe chậm hơn nửa bước a.
Có một nam nhân trẻ tuổi dáng người cao gầy, sắc mặt trắng nõn đang đứng trước cửa phòng khám, Diệp Xuân Anh vừa thấy được hắn, cũng có chút sợ hãi đi tới, hỏi.
- Trương tiên sinh, anh như thế nào đến đây? Cổ họng còn khó chịu sao?
Hàn Ngọc Lương thầm nghĩ, vậy người này chính là vị Trương tam thiếu gia Trương Hâm Trác kia rồi.
Bất quá nhìn bộ dáng của hắn, giống như vội vàng chạy tới đây, không hề giống như đã chợ đợi ở đây đã lâu.
Trương Hâm Trác mượn đèn đường quan sát Diệp Xuân Anh một chút, giọng ôn nhu nói.
- Anh nghe người ta nói, gần đây có chút lưu manh đang cua em, biết em ra ngoài khám bệnh, anh lo lắng nên đến đây đợi nhìn em trở lại mới yên lòng.
Diệp Xuân Anh suy nghĩ không sâu, lúc này liền đem chuyện phát sinh lúc trướcm từng câu nói cho hắn biết.
Hàn Ngọc Lương đứng bên cạnh, quan sát thật rõ ánh mắt Trương Hâm Trác xem thay đổi như thế nào, cũng chưa mở miệng.
Đợi Diệp Xuân Anh nói xong, Trương Hâm Trác nhìn Hàn Ngọc Lương đang muốn mở miệng, điện thoại lại vang lên.
Hàn Ngọc Lương biết đây là hảo vật thiên lý truyền âm, có chút suy nghĩ, không để lại dấu vết dời từng bước đi về phía trước, ngưng thần vận công, muốn nghe xem bên kia nói cái gì.
Diệp Xuân Anh nghe không được, hắn lại nghe rành mạch, vừa mở điện thoại ra bấm nghe, câu nói đầu tiên vang lên là.
- Xảy ra chuyện rồi Tam thiếu, đám người lão Lưu đi cướp người xảy ra chút chuyện, trong lúc chạy xe không biết như thế nào mà phanh lại bị hỏng, đụng vào một chiếc xe khác đang chạy ở phía trước, ba người trên xe trực tiếp bị đè bẹp! Chân bị đè đến hư thúi, lúc này đang ở bệnh viện cấp cứu đang đợi ngài đến đưa tiền đóng viện phí đây!