Trọng Sinh Độc Sủng Kiều Thê

Lúc trở về phủ thì trời đã tối khuya, đèn
lồng được treo trên cửa, phát ra ánh sáng nhỏ từ xa. Tôn Ngọc Nhi đứng
trước cửa lớn, xung quanh gió lớn thổi không ngừng, tạo ra âm thanh "vù
vù" bên tai nàng, khóe môi Tôn Ngọc Nhi cong lên, nhẹ nhàng tiến về phía cửa vài bước, tay đẩy cửa thản nhiên đi vào.

Quả nhiên bên trong phủ đã có nhiều người đứng ở đó, Tôn Ngọc Nhi nheo
mắt lại, quan sát mấy tên nô tài làm trong phủ, mỗi tên đều cầm cây đuốc lửa trên tay, mắt đều bắn chiểu thẳng vào nàng với vẻ không hề thiện ý. Nàng Không khỏi cảm thán, quả thật rất long trọng à!

"Cuối cùng cũng biết đường về rồi à?" Từ bên trong, mấy tên nô tài nhẹ
di chuyển tách ra, để một đường trống ở giữa. Tôn lão phu nhân tay cầm
trượng gỗ, uy nghiêm mà đi tới, bên cạnh là đám tiểu thư của Tôn gia,
đều vui vẻ chờ xem kịch vui. Tôn Ngọc Nhi lạnh nhạt rời mắt, xem như
không nhìn thấy mấy người họ. cũng như im lặng không lên tiếng.

"Đúng vậy đó, tổ mẫu người nhìn đi, nó đúng là cái đồ làm mất gia phong mà"

Người vừa mới nói ra những lời nhắm vào Tôn Ngọc Nhi là Tôn Tiết Nhu,
con gái của Tôn Sử Bình, lớn hơn Tôn Ngọc Nhi đến hai tuổi, nàng ta mắt
hạnh liếc xéo Tôn Ngọc Nhi, cái liếc này đầy ghét bỏ lẫn xem thường:
"Muội à, muội đi tới khuya về như vậy là đi đâu đây? Gặp nam nhân? Hay
là làm chuyện xấu!" Đôi môi đỏ mọng nhếch lên đầy chế nhạo: Thật không
ngờ nha, Ngọc Nhi muội đây, nhìn có vẻ ngây thơ ngoan ngoãn, vậy mà lại
làm chuyện không biết xấu hổ như vậy, lại còn không biết thẹn mà dám trở về"

Tôn Tiết Nhu từ nhỏ đã được chiều chuộng quá mức, lại ỷ mẫu thân được
Tôn Sử Bình sủng ái, mà kiêu ngạo chẳng khác nào xem mình là trung tâm
mọi thứ, ức hiếp người làm trong phủ một cách dã man, trước đây khi còn
Tôn Tử Liên ở trong phủ, thì còn tiết chế lại, e ngại với con gái chính
thất là Tôn Tử Liên, mà không dám làm chuyện quá mức giới hạn.

Nhưng từ sau khi Tôn Tử Liên vào cung thì Tôn Tiết Nhu không còn biết gì gọi là giới hạn, ngày nào trong phủ, cũng đều đem người khác ra mà hành hạ trêu chọc, ngay cả những đứa con gái khác của Tôn Sử Bình cũng bị
nàng ta chỉnh đến thê thảm. Lại đối với Tôn Ngọc Nhi xưa nay vốn rất
chướng mắt, mọi lúc rảnh rỗi là thường gây phiền phức cho Tôn Ngọc Nhi.

Đối với Tôn Tiết Nhu gây sự với nàng, Tôn Ngọc Nhi chỉ cười nhẹ: "Tiết
Nhu tỷ tỷ, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì tuyệt đối không thể nói bậy! Tỷ chưa nghe qua sao? Tỷ nói lời nhục mạ muội như vậy, không cảm thấy
hạ thấp tỷ sao? Mắng người ta đi tìm nam nhân bên ngoài, tỷ là tiểu thư
có học, lại nói ra những lời thô tục như vậy, thật làm mất mặt Tôn gia
nha"


"Ngươi...!" Tôn Tiết Nhu bị Tôn Ngọc Nhi nói đến, mặt đỏ bừng cả lên,
ngón tay run lên chỉ vào mặt Tôn Ngọc Nhi, không ngừng mắng: "Tiện
nhân...Ngươi đúng là không biết xấu hổ! Đúng là cái đồ kỹ nữ thấp hèn!"

"Im miệng! Tiết Nhu con học những lời thô tục như vậy ở đâu? Sao có thể
mắng chửi người khác không có gia giáo như vậy?" Tôn lão phu nhân nghe
Tôn Tiết Nhu miệng phát những lời chửi Tôn Ngọc Nhi đầy thô tục, thì tức giận không thôi. Đứa cháu gái này, thường ngày gây chuyện, bà có thể
nhắm một mắt cho qua, nhưng không ngờ nó lại dám nói ra những câu như
thế, lại trước mặt nhiều người, làm mất hết cả sỉ diện Tôn gia.

"Tỗ mẫu! Con...Sao người lại mắng con!" Tôn Tiết Nhu giậm chân, oai oán
nhìn Tôn lão phu nhân: "Tất cả cũng đều tại nó! Tổ mẫu, là nó không đúng trước, không biết đã đi đâu giờ mới về! Lại quay sang nói con như vậy,
nó đúng là mặt dày!" Tôn Tiết Nhu mắt đầy lửa giận hướng về Tôn Ngọc Nhi trừng đầy oán hận. Nàng từ nhỏ, chưa từng bị nói đến xấu hổ như thế
này, Tôn Ngọc Nhi! ngươi giỏi lắm!

"Được rồi, chuyện này để ta giải quyết, con đó chỉ biết nghịch ngợm" Vữa dỗ dành Tôn Tiết Nhu dịu dàng, lại không hề che giấu sự yêu thương sủng nịch trong lời nói. Vào trong mắt Tôn Ngọc Nhi lại là sự xem thường
trong mắt.

Bà ta đối với Tôn Tiết Nhu ôn nhu bao che, thế còn đối với nàng? Tôn
Ngọc Nhi âm thầm châm chọc, bất công thiên vị, đúng là tác phong của
người Tôn gia.

Đến khi quay sang đối mặt với Tôn Ngọc Nhi, Tôn lão phu nhân trở lại bộ
dạng nghiêm túc tra hỏi: "Ta hỏi ngươi, cả ngày hôm nay ngươi đã đi đâu? Bọn nha đinh đi theo ngươi, sau khi trở về đều nói ngươi ra ngoài
đường, gây sự khắp nơi, ăn nói thô lỗ với kẻ bán hàng, trả giá kèo cò
với người ta, còn chọc ghẹo nam nhân đã có thê tử, bị người của họ đuổi
bắt. Ngươi giận quá liền bắt lấy thê tử người ta mà uy hiếp, rồi bỏ
trốn! Ngươi đúng như Tiết Nhu nói, làm bại gia phong cả gia tộc này!"

Thì ra là vậy! Mọi người xung quanh sau khi nghe Tôn lão phu nhân nói ra sự việc, thì hiểu ra, đã không còn thương tiếc Tôn Ngọc Nhi như lúc
đầu, mà lại khinh thường mắng trong lòng, đúng là không biết vô liêm sỉ, tuổi còn nhỏ vậy mà đã biết chọc ghẹo nam nhân, sau này lớn lên nhất
định sẽ trở thành nữ nhân dâm đãng, bị người đời phỉ nhổ.

Ăn nói thô lỗ? Chọc ghẹo nam nhân đã có thê tử? Lại còn bắt cóc vợ người ta bỏ trốn? Khóe mắt Tôn Ngọc giật liên tục không ngừng, lần đầu tiên
trong đời có cảm giác muốn đánh người như vậy!

Mấy nha đinh kia rốt cuộc là đã nói gì trước mặt lão bà bà này đây? Nói
Tôn Ngọc Nhi nàng chẳng khác nào lưu manh ngoài đường, báo đạo ức hiếp
dân chúng hiền lành, lại còn giống tên háo sắc, giữa thanh thiên bạch

nhật mà giở trò với nam nhân, còn như thổ phỉ bắt lấy thê tử của người
khác, uy hiếp rồi chạy trốn!

Tôn Ngọc Nhi chỉ muốn cười lên thật to, trí tưởng tượng của mấy tên đó
đúng là phong phú, có thể trong thời gian ngắn, bịa được câu chuyện đặc
sắc hấp dẫn như thế!

Tôn lão phu nhân vốn đợi xem Tôn Ngọc Nhi sẽ biểu hiện thái độ sợ hãi
rồi quỳ xuống cầu xin bà, nhưng lại không bao giờ nghĩ tới, Tôn Ngọc Nhi lại bình tỉnh đáp lại: "Tổ mẫu, bọn họ nói như vậy, mà người tin ư? Vậy nếu họ nói con ra ngoài cưỡng bức thái giám, hay là đi cướp quốc khố
trong cung, người cũng tin sao?"

Thấy mọi người đều bị nàng nói cho cứng họng, không thốt ra được lời
nào, Tôn Ngọc Nhi vẫn nói tiếp: "Các người chỉ nghe chứ không hề nhìn
thấy, hay tự mình chứng kiến, thì sao lại chắc chắn là đúng như lời bọn
họ kể? Làm sao biết được có phải hay không bọn họ muốn vu oan, hãm hại
ta?"

"Tại sao bọn họ muốn bịa đặt hãm hại ngươi? Tôn Ngọc Nhi ngươi đừng có
đặt điều chứ!" Tôn Tiết Nhu cười trêu chọc thành tiếng. Ngay cả đám tiểu thư nhà Tôn gia, cũng cười theo đầy vẻ chê cười. Tôn lão phu nhân dù
nhìn thấy, nhưng vẫn mặc kệ, chính là muốn xem Tôn Ngọc Nhi phải xấu hổ.

"Hừm! Ngươi nghĩ, ngươi nói như vậy, ta sẽ tin sao? Bọn nha đinh trong
phủ, chẳng lý do gì phải vu cáo ngươi, ta thấy là ngươi sợ chuyện xấu
bại lộ, mới tìm cớ thoát tội!"

Âm thanh của Tôn lão phu nhân đầy ác ý rõ ràng, chính là không để Tôn
Ngọc Nhi giải thích, là muốn kết tội trắng trợn, bất kể là Tôn Ngọc Nhi
có làm hay không!

Cảm nhận được ánh mắt dò xét của người khác, đang nhìn về phía nàng, Tôn Ngọc Nhi vẫn to vẻ vô lo, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Tôn Tiết Nhu, trên dung mạo xinh đẹp khẽ nở nụ cười như hoa nở, xinh đẹp khiến người nhìn
phải u mê như lạc vào sương mù.

Tôn Tiết Nhu nhìn vào nụ cười của Tôn Ngọc Nhi, lại thấy nó u ám đến kì
lạ, khiến nàng ta hoảng hốt không tự chủ lùi bước về phía sau lại:
"Ngươi...! Cười gì chứ!"

"Tỷ tỷ, ta cười thì liên quan gì tới tỷ chứ?" Tôn Tiết Nhu càng lùi về

phía sau, Tôn Ngọc Nhi lại càng tiến lên, màu mắt đen khẽ di chuyển nhìn vào Tôn Tiết Nhu: "Tỷ hỏi làm sao bọn nha đinh đó muốn hại muội? Cái
này thì khó nói lắm! Hí dụ như có kẻ ở đằng sau ra lệnh chẳng hạn?" Nhấn mạnh từ "Kẻ đằng sau", quả nhiên thấy Tôn Tiết Nhu khiếp đảm càng lùi
lại, trên mặt hiện lên vẻ chột dạ trốn tránh.

Tôn Ngọc Nhi nhạy bén nhìn thấy bàn tay Tôn Tiết Nhu đã nắm chặt lại,
ngón tay dài đâm sâu vào da, hiện dấu đỏ mơ hồ trên trên tay. Nàng nhanh chóng rời mắt đi, khóe mắt ẩn hiện ý cười mơ hồ.

Tôn lão phu nhân thoáng nghi ngờ quan sát Tôn Tiết Nhu, lòng bắt đầu suy xét lại mọi chuyện.

"Tổ mẫu, người cũng nên điều tra lại mọi chuyện đi chứ? Ngọc Nhi thật rất oan uổng!"

Tôn lão phu nhân định mở miệng trách vài câu, nhưng khi nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt của Tôn Ngọc Nhi, lời muốn nói lại không thể phát ra. Cơn tức ở trước ngực, khiến Tôn lão phu nhân giận mặt xanh cả lên.

"Ngươi đừng có mà giả vờ, dù bọn hạ nhân nói sai, vậy ngươi nói đi,
ngươi đã đi đâu cả ngày? Ngươi đúng là không được dạy dỗ mà, làm sao có
tư cách làm tiểu thư nhà có gia giáo!"

Tiểu thư nhà gia giáo? Như nghe chuyện gì đó rất buồn cười, Tôn Ngọc Nhi không nhịn được mà phát một tràng cười lạnh: "Tổ mẫu à! Người đang kể
chuyện cười sao? Không phải người hiểu rõ hơn ai hết, Tôn Ngọc Nhi ta ở
trong phủ này, mà có thể làm tiểu thư như người nói sao?"

Câu nói đầy ám chỉ, nhắm vào Tôn lão phu nhân, ai nghe mà không hiểu,
quả thật ở Tôn gia này, thân phận Tôn Ngọc Nhi thật không xứng với từ
"Tiểu thư" Thấp kém ngang hàng với bọn hạ nhân trong phủ.

Tôn lão phu nhân bị lời nói của Tôn Ngọc Nhi làm cho tức giận đến toàn
thân phát run, mắt trừng lớn hung hăng nhìn Tôn Ngọc Nhi, môi trắng bệch gằn từng tiếng đầy uy hiếp: "Tôn Ngọc Nhi! Ngươi dám cãi lại ta, ngươi
không sợ ta sẽ kêu người đem ra ngươi ra lấy gia pháp ra mà trừng phạt
sao?"

Tất cả mọi người ở đây, khi nghe nói đến hai từ "Gia pháp" thì đều hoảng hốt khiếp sợ, ai trong Tôn phủ không biết, gia pháp trừng phạt của Tôn
gia đáng sợ tới mức nào! Đó là thứ có thể làm một người bình thường,
biến thành còn nữa cái mạng. Không nghĩ tới hôm nay vậy mà Tôn lão phu
nhân lại muốn dùng nó, rõ ràng là muốn ép Tôn Ngọc Nhi đến đường chết.

mắt mọi người nhìn Tôn Ngọc Nhi đầy thương tiếc, hôm nay Tôn Ngọc Nhi
đúng là chê mạng quá dài, nên mới chuốc họa vào thân, lại dám lớn tiếng
cãi lời người đứng đầu Tôn gia. Ngay cả Tôn Tử Lang, Tôn Sử Bình còn
phải kính trọng Tôn lão phu nhân này, ai mà dám bất kính với bà ta.

Tôn Ngọc Nhi vẫn là vẻ bình thản như trước, đối với lời uy hiếp trừng
phạt của Tôn lão phu nhân, như không hề lay động đến sắc mặt của nàng,
Tôn Ngọc Nhi chỉ nhìn từng người một đang có mặt ở đây, ai cũng đều tỏ
vẻ không liên quan đến mình, ngoại trừ sự thương hại trên mặt ra thì
không còn thứ gì khác. Cũng chẳng ai vì Tôn Ngọc Nhi mà ra mặt nói giúp.


Thật đáng thương làm sao! Tôn Ngọc Nhi cảm thấy thật tội nghiệp cho thể
xác *Tôn Ngọc Nhi* này, từ lúc được sinh ra, đã không ai thương, ngay cả khi được phụ thân nhận lại, cũng là đối đãi bất công, chẳng khác gì khi chưa nhận phụ thân, đến cuối cùng vẫn là không ai thật lòng quan tâm.
Ngay cả người tỷ tỷ cùng mẹ sinh ra, cũng làm ra vẻ không biết người
muội muội này.

Nhắc đến Tôn Thanh Vũ, nàng ta đang đứng chung với đám cháu gái được
nuông chiều của Tôn lão phu nhân, đầu cúi thấp xuống, ra vẻ nàng không
liên quan đến việc này, ngay cả khi nghe Tôn Ngọc Nhi sẽ bị trừng phạt
bởi gia pháp của Tôn gia, cũng không lo lắng hay nói giúp, chỉ đứng ngay đó, tự nhiên mà xem, như đang theo dõi một màn kịch để bản thân được
vui vẻ.

Lắc đầu cười nhạt, Tôn Ngọc Nhi tự giễu cợt trong lòng, đã sớm biết vị
tỷ tỷ này sẽ chẳng vì nàng mà ra mặt, hay quan tâm dù chỉ một chút, nàng cần gì phải chờ mong, người ta sẽ còn chút tình người mà ra tay giúp
nàng? Chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.

"Tổ mẫu, nếu người đã nói thẳng như vậy, thì hôm nay con cũng sẽ thẳng
thắng với người!" Mắt trầm tĩnh đầy kiên định nhìn thẳng vào con người
của Tôn lão phu nhân, từng lời một nói ra bằng giọng nói lạnh lùng vô
cảm.

"Tôn Ngọc Nhi ta là con người, không phải là súc sinh để các người muốn
mắng thì mắng, muốn đuổi thì đuổi, các người cũng đã nói ta là con cháu
của Tôn gia, nhưng các người hãy xem lại lương tâm của mình đi! Có bao
giờ các người xem ta là người nhà hay chưa?"

Tôn lão phu nhân kinh ngạc, không dám tin, đứa cháu gái thường ngày an
phận nhu nhược, lại có một ngày dám lớn tiếng cãi lại, thật là khó tin!
Không chỉ Tôn lão phu nhân mà ngay cả tất cả người đang đứng ở đây, đều
tỏ vẻ không dám tin vào tai mình. Vị tiểu thư vô dụng thường ngày, vậy
mà lại có gan lớn, trách cứ Tôn lão phu nhân, đúng là chuyện lạ.

Tôn Thanh Vũ cũng bị lời Tôn Ngọc Nhi nói ra làm cho ngây người, hai tay đan vào nhau, khẩn trương cắn môi dưới. Tôn Ngọc Nhi vậy mà dám nói ra
như vậy với tỗ mẫu, đúng là chán sống rồi, ngay cả nàng còn không dám.

"Nghịch nữ!" Tôn Sử Bình không biết từ đâu xuất hiện, toàn thân đầy khí
lạnh đi tới tới chỗ Tôn Ngọc Nhi. Mắt phát ra lửa giận: "Ngươi giỏi lắm! Dám nói ra lời bất hiếu như vậy! Hôm nay ta phải dạy dỗ lại đứa nghịch
nữ như ngươi!" Dứt lời Tôn Sử Bình giơ tay lên, hướng tới mặt Tôn Ngọc
Nhi...Mọi người phía sau thấy thế, đều thích thú chờ mong.

"Nếu ngươi dám đánh nàng, thì không cần phải sống nữa!"

Tôn Sử Bình còn chưa kịp đánh, thì giọng nói đầy lạnh lẽo vang lên, khiến tay hắn dừng lại giữa không trung.

Thân trường bào đen, tóc xõa bay theo gió, mâu ưng hổ phách đầy sát khí, cổ hàn u ám bắn tới trên người Tôn Sử Bình, khiến hắn sợ mức, té ngã
trên mặt đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận