Trọng Sinh Độc Tình


Hạ Vong Cơ lướt dọc điễn đàn một hồi thì cũng không có thêm bất kì thông tin hữu ích nào, nếu không phải là nghị luận về nhan sắc thì cũng chính là gia thế quá khủng, ra tay quá tàn nhẫn, tuy nhiên lại không có bất kì tin tức nào quá mức nổi bật.

Cô hiểu, những người như cô thông tin không có lợi cho mình đều được bộ phận pháp vụ xử lý thỏa đáng, xử lý đến không còn một chút manh mối nào.

Kiên nhẫn soạn thêm một hàng chữ "Kim Taehyung" lần này lại không có bất kỳ thông tin nào, giống như cái tên này chưa từng tồn tại.

Hạ Vong Cơ mệt mỏi ngả lưng lên ghế, khó khăn nhắm mắt.

Cô rốt cuộc đã gặp phải vấn đề chó chế.t gì vậy, cấp độ khó khăn của nó thật sự khiến cô đau đầu.

Hạ Vong Cơ nếu thật sự là cô, vậy tại sao cô lại chẳng nhớ gì cả, và tại sao cô lại phải rời đi, Kim Taehyung sau khi biến mất trở về lại tiếp tục biến mất, Kim Taehyung là ai? Anh là ai mà lại tồn tại trong cuộc đời cô như vậy.

Cô và Tư Không Đồ có vẻ trước kia rất hạnh phúc, vậy cô và anh ta là mối quan hệ gì? Chỉ đơn giản là sư huynh sư muội đồng môn thôi sao? Ha chẳng có sư huynh nào nhìn sư muội của mình bằng ánh mắt như vậy cả.

Anh ta rốt cuộc tại sao lại yêu thích cô, không những thế mà còn miễn cưỡng che giấu đến gượng gạo như vậy.

Còn Hạ Ninh Thần sau này đi đâu? Ca ca ruột của cô từ khi cô đến đây cũng chưa từng đến gặp cô.

Thế giới này lạ lẫm, nhưng cũng quen thuộc, nếu như cô thật sự là chủ của gia tộc này, thì thật là không được chào đón rồi.

Hạ Vong Cơ đưa tay nhấn mi tâm, sự khó chịu cuồn cuộn trong lòng, cô ghét sự lấp lửng như vậy, tưởng chừng như bản thân biết tất cả, nhưng thật ra lại chẳng biết gì.

Đứng dậy bước ra ngoài, cô cần câu trả lời thỏa đáng cho những nghi vấn của mình, nếu như cứ mãi duy trì tiến độ như hiện tại, cô sẽ chẳng biết được ai mới là người cần tin tưởng.

Như người đàn ông trong kí ức nói với cô, "Gia đình đế vương, không nên tin tưởng nhất lại là người thân."
Bước ra ngoài cửa, Hạ Vong Cơ gặp được Hạ Ngụy, người đầu tiên cô gặp được khi mới đến đây là ông ta, nhưng không có nghĩa là cô sẽ tin tưởng ông ta.

Ông ta họ Hạ, suy cho cùng là người của ai cũng chưa biết được.

Hạ Ngụy không hỏi, chỉ im lặng đi theo cô, Hạ Vong Cơ lạ lẫm với tất cả những thứ ở đây, cô đi theo con đường cũ thành công bước ra khỏi toà "lâu đài" của mình.

"Đến Tư gia."
"Được."
Sau đó, một chiếc phi thuyền màu đen được đưa lên từ dưới lòng đất.

Hạ Vong Cơ trợn tròn mắt nhìn, bởi vì vốn dĩ đã có màu đen, lại điểm thêm trên đó một cái kí hiệu của riêng Hạ gia, vì vậy nhìn nó không những đồ sộ mà còn cường đại.

Hai con sói quấn vào nhau, một bên đen, một bên trắng*.

Một con mềm mỏng, một con lại dữ tợn.

*hình ở cuối chap, phục vụ trí tưởng tượng.

Hạ Nguỵ nhìn cô rồi lại nhìn phi thuyền đang được đưa lên khỏi mặt đất, mở mồm giải thích: "Nó là bản sao của opwolf*, cô cho rằng đã là bản sao thì không cần tên, cho nên nó không có tên, trực tiếp gọi là phi thuyền."
*opwolf: opposition: sự đối lập, wolf: con sói
Hạ Vong Cơ gật gù, đã hiểu, ông có thể tiếp tục nói.

"Trên đó là kí hiệu của Hạ gia, độc quyền, chỉ thuộc về Hạ gia, nếu thấy chúng trên bất kì đồ vật, phi thuyền hay tinh cầu nào thì đều thuộc vào quyền sở hữu của Hạ gia."
Cô tỏ vẻ đã hiểu, nhưng vẫn tò mò hỏi: "có ý nghĩa gì sao?"
Hạ Nguỵ: "có, con sói màu trắng bên trên có nghĩa Hạ gia bảo trì trung lập, không đứng về bất kì gia tộc nào khác, cũng sẽ không vì gia tộc nào mà phá bỏ quy tắc của mình.

Còn con sói xám bên dưới có nghĩa là Hạ gia luôn trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu."
Thậy ra, Hạ Nguỵ vẫn chưa hiểu hết được kí hiệu mà Hạ Vong Cơ làm nên.

Cho dù Hạ gia ngủ hay thức, cho dù Kì Sát có người đứng đầu hay không, nó vẫn sẽ luôn là con sói mạnh nhất.

Tất cả những gì mà Hạ Vong Cơ đã làm, trắng hay đen, đúng hay sai thì cô vẫn sẽ làm đến cùng.

Nó quấn vào nhau như vậy, thiện ác song hành, nhưng bản chất là sói, nhuốm máu là điều đương nhiên.

Những điều ác mà cô đã làm nên, cho dù đó là sự sắp đặt của vận mệnh, hay là nghịch thiên mà đi, thì cuối cùng nó vẫn sẽ được xây nên từ tháp máu.

Xây nên từ chính từ sự thù hận và ân oán của con người.

Con đao sắc bén nhất khi nó được đúc ra từ trong thù hận, từ trong máu nhục, và sự ngu dốt của quá khứ.

Tam quan lệch lạc hay thực tế, nhưng cô là kiểu người có nợ phải trả.

Tha thứ cho những gì kẻ khác, bọn chúng mãi cũng sẽ không bao giờ biết ơn bạn, mà là cảm thấy đó là điều đương nhiên.

Hãy lấy những gì thuộc về mình, và tất cả đều là của mình.

*
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui