Trong một căn phòng tối đen, ngập tràn hơi thở chết chóc, mùi rượu cùng với mùi trầm hương hoà lại cùng với nhau.
Người đàn ông không rõ mặt bắt chéo chân trên ghế, ngón tay đưa qua lại vuốt mép ly rượu, cười tà khí.
"Chủ nhân, ngài quá nôn nóng rồi." Người phụ đứng đối diện bộ váy đen ôm sát, ôm một chồng giấy liếc nhìn người kia.
Chủ nhân của cô ta, mới chính là chủ của thế giới này.
Người đàn ông lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp nhỏ màu đen, được phủ nhung cao quý, ngắm nhìn một lúc rồi thẳng tay ném cho người phụ nữ, cô ta nhanh nhẹn bắt lấy.
"Thanh Ca, làm tốt những gì mà cô được giao, tốt nhất là đừng quản quá nhiều thứ."
Người phụ nữ tên Thanh Ca trợn mắt, nhưng sau đó vẫn gật đầu thoả thuận xoay người bước ra ngoài.
Phải rồi, cô ta chẳng có cái quyền gì được đặt vấn đề cho anh, kể cả là hỏi nguyên do của nhiệm vụ.
Sau khi Thanh Ca bước ra khỏi phòng, trong căn phòng tối đen như mực chỉ còn lại một thân ảnh cao quý, những đốt ngón tay rõ ràng gõ từng nhịp lên mặt bàn.
Hắn đưa tay hất ly rượu trên bàn xuống đất, 'loảng xoảng' một tiếng rồi vỡ nát, chất lỏng sóng sánh chảy ra ngoài, lại như rượu, lại như máu loang lổ dưới mặt sàn.
"Kết thúc rồi."
...
Liên Minh đại diện cho Tinh Tế thoả thuận cùng với ngoại tộc, sau lần chiến tranh bùng nổ lần trước, điểm căn cứ chính của ngoại tộc bị phá vỡ, nhưng điểm căn cứ khác dễ dàng bị đánh bại.
"Edsel nữ hoàng tộc hệ quân chiến binh, Tinh Tế đồng ý thả tự do cho cô, nhưng mảnh đất phía Đông Bắc cùng với các tài nguyên của nó thuộc về chúng tôi."
Edsel cắn môi không cam lòng, mảnh đất tốt nhất của tộc hệ quân chiến binh sao có thể trao cho người khác.
"Cô không đồng ý cũng được, đó là tất cả những gì Tinh Tế chịu nhân nhượng, hoặc là nó, hoặc là không còn gì, kể cả con dân của cô, mỗi việc làm đều phải trả giá."
Ngoại tộc trong những năm trước luôn ăn sâu bào mòn vào Tinh Tế, đến người của Tinh Tế cũng mua chuộc, nếu không diệt tận gốc, vậy thì diệt hết.
"Tôi cần ý kiến của tộc hệ chiến binh." Edsel mặt mày nhăn nhó nói.
"Cô không có quyền rời khỏi đây."
Nữ hoàng ngoại tộc không có quyền rời khỏi Tinh Tế, người một khi còn sống thì bất trắc gì cũng có thể xảy ra.
"Liên Minh cam đoan với cô, Tinh Tế không quá ba ngày sẽ tiêu diệt toàn bộ hệ tộc chiến binh."
Edsel lần đầu tiên bị ép đến con đường như vậy, cô ta từ khi sinh ra đã định là nữ hoàng của tộc hệ chiến binh, là kẻ đứng đầu, kẻ nắm quyền hành cao nhất.
Thậm chí đến mẹ ruột cũng bị ép từ chức trước khi kết thúc nhiệm kỳ.
Nhưng khi rơi vào tay người của Tinh Tế lại không khác gì cọng rơm mềm oặt không có sức phản kháng.
Cô ta nhắm mắt một lúc, khi đôi mắt hằn lên những vệt máu thì gật đầu đồng ý, cô ta có thể mất đi mảnh đất phì nhiêu đó, nhưng chức vị thì không thể, những thứ cô ta đánh đổi vì nó lại quá nhiều.
Đến tận khi Edsel gật đầu, cửa kính bị đẩy vào, một thân ảnh kiều mị uyển chuyển bước từng bước vào.
Edsel nheo mắt đánh giá, tỷ lệ người chuẩn, gương mặt không hẳn là sắc nước hương trời, nhưng lại đủ dùng.
"Xin chào, nữ hoàng Edsel, tôi là Thanh Ca, thuộc lớp cao tầng của Liên Minh, nếu như cô đã đồng ý với các thoả thuận của chúng tôi, vậy thì xin cam đoan vào đây." Thanh Ca từ trong xấp văn kiện lấy ra một tờ giấy, hướng Edsel nhìn.
Edsel nắm chặt bàn tay, móng tay đâm sâu vào da thịt, đến khi mở ra thì hằn lên những vệt đỏ, chậm chạp in một bàn tay lên tờ giấy.
Thanh Ca nở nụ cười, cầm tờ giấy lên xác nhận: "Được rồi, kẻ phản bội lời thề, lập tức giết." gật đầu với Edsel: "Trở về bình an, nữ hoàng."
"Thanh Ca, năng suất đấy." Ngôn Vô Kỳ từ đằng xa nhìn thấy toàn cảnh ép buộc, khi cô gái bước ra mới lên tiếng châm chọc.
Cô không mấy biểu cảm, nhìn lướt qua Ngôn Vô Kỳ rồi đi thẳng, hắn ta trợn mắt tức giận bước chân đuổi theo.
"
"Cô phớt lờ tôi?"
Thanh Ca lúc này đứng lại, nhướn mi, gõ tay lên tờ giấy ban nãy Edsel đánh dấu: "Chủ nhân thích người nhanh nhẹn, anh đi theo ngài ấy trước tôi, nhưng lại quá chậm chạp."
Ngôn Vô Kỳ trong lòng bùng nổ, nắm chặt bàn tay.
Thanh Ca nhìn một loạt hành động này thì bước lùi ra xa một bước, liếm môi cười: "Ây kìa, tôi đánh không lại anh, nhưng chậm chạm công việc của chủ nhận vậy thì chúng ta đều phải chết."
Cô thấy hắn ta đột nhiên thả lỏng ngón tay thì nhanh nhẹn xoay người rời đi.
Ai cũng tự hiểu rõ một điều, sống không hoà hợp, không có nghĩa là có quyền làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ được giao, thậm chí phải nắm tay nhau hoàn thành nó cũng phải làm.
Ngôn Vô Kỳ nhìn bản thoả thuận trên bàn, nghiến răng nghiến lợi: "Chủ nhân, việc này anh cũng có thể giao cho tôi làm."
Vẫn là người đàn ông không rõ mặt trong căn phòng tối đen hôm đó, cho dù hiện tại căn phòng có được chiếu ánh sáng của ánh mặt trời thì vẫn là một kết quả như vậy, nhìn mãi không rõ mặt.
"Sự soi mói của phụ nữ đối với phụ nữ mới là kết quả tôi cần, cô ta sẽ không cam lòng khi bị uy hiếp bởi một người phụ nữ." Giọng nói trầm thấp vang lên, dù là một chất giọng hay, nhưng cũng không phải là chất giọng thật của người đàn ông.
Ngôn Vô Kỳ lúc này mới chợt hiểu ra, ngước mặt lên khó khăn tưởng tượng: "Anh muốn toàn bộ hệ tộc chiến binh."
Người đàn ông nhếch miệng cười, lắc đầu:"Đừng tò mò quá nhiều."
Toàn bộ hệ tộc chiến binh? Ha, nó nhỏ bé như vậy cũng cần anh tốn nhiều công sức sao, thật là đề cao nó quá rồi.
Con người, cũng không phải là chỉ nhìn thấy mỗi tham vọng.
Người đàn ông liếc qua tờ giấy trên bàn, sau khi xác định không còn bột thuốc nào trên đó mới cầm lên, bước ra ngoài, sau đó biến mất ở hành lang tối đen..