Tư Không Đồ ngồi trong căn phòng tối, khuôn mặt âm trầm, phát ra giọng nói không có khí lực: "Người cuối cùng, là người thân cận nhất."
Anh lắc đầu, nhìn vào hư không, đôi mắt mông lung, thì ra, Tư Không Đồ cũng có một ngày tính sai.
Anh nhận ra, bản thân chưa thật sự sống như anh muốn, ít ra người ấy còn sống như cách mà người ấy muốn.
Trả thù cũng được, nhưng mục đích sống rõ ràng.
Anh từ đầu đến cuối, chỉ duy nhất là phải mạnh nhất, như vậy, bao giờ mới trở thật sự thành người mạnh nhất.
Nắm quyền hành mạnh nhất, có sức lực mạnh nhất, trí tuệ mạnh nhất, hay bất kì điều gì đó trở nên mạnh nhất? Không có, sẽ không bao giờ đạt được đến giới hạn như vậy.
Anh nhớ lại, cô từ khi nào đã nói cho anh biết, nên sống đúng với con người thật của mình.
Tư Không Đồ cười cười, nụ cười đau thương đến chua xót, anh không nhận ra, không nhận ra mình cũng khổ sở.
Nhìn những mảnh giấy bị xé nát trên mặt bàn, là gương mặt một người con gái đang cười, anh nhìn vào nó, ánh mắt ôn nhu, giống như có thể từ trong đôi mắt đó nhìn ra được những tia nắng ấm áp.
...!
Không lâu sau đích xác mục đích tiếp theo là Kim Taehyung...!để nắm được chân người đứng đầu, quả nhiên là cả một quá trình.
Người áo đen kéo cao bao tay đen lên, mỉm cười: "Thả tôi vô được đến đây, anh cũng thật cam đảm."
Kim Taehyung đứng dậy rời khỏi ghế, từng bước nhỏ bước đến trước mặt người kia, âm hiểm cười, nụ cười giống như dây leo tử thần, từng bước quấn quanh người đối diện, uy áp áp bức, cay nghiệt.
"Che mặt thì sao? Dịch dung thì sao? Mấy cái thứ cỏn con này tao đã thử từ khi thế giới này mới chập chững phát triển."
Người áo đen trợn mắt, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Kim Taehyung, chợt hắn rùng mình, đôi mắt ấy giống như xoáy nước cuồn cuộn, lại giống như hố đen sâu thẳm, khó dò, nguy hiểm.
Chính linh hồn của hắn cũng bị làm cho run sợ, huyết mạch không thuần khiết của hắn, quả nhiên đấu không lại huyết mạch cường đại của Kim Taehyung.
Người áo đen không lâu sau bình tĩnh lại, người thất thố trước, chưa đánh thì đã thua rồi: "Chúng tôi sẽ đảm bảo sự an toàn cho anh, và cả...!Hạ gia chủ."
Kim Taehyung nhếch môi cười, ngạo nghễ, khinh thường: "Ở đâu an toàn hơn dưới vây cánh của Kim Taehyung?"
Người kia câm nín, ai cũng mong muốn nhận được sự bảo hộ của Thiên sát, nó giống như kim bài miễn tử, cũng tương tương với loại vé thông hành đi ngang ở Tinh Tế.
"Nếu như không rời đi, đao kiếm vô tình."
Vừa dứt lời, những lớp lớp mặt nạ như tấm da người trên mặt người áo đen dần dần nứt ra, bong tróc rồi rớt xuống đất.
(Đọc muốn đoạn này logic một chút thì có thể tưởng tượng như này, trong không khí có hơi ẩm, Kim Taehyung sử dụng benzyl clorua, hoặc là clorosilan.
Những chất này khi tiếp xúc với nước hoặc hơi ẩm sẽ biết thành chất ăn mòn các mô.)
Kim Taehyung đưa tay, những cánh cửa mau chóng được đóng lại, Hạ Vong Cơ chầm chậm từ sau gian mật thất bước ra, sóng vai đứng bên cạnh anh.
"Lục Thuần Vũ, chào mừng cậu đến với thế giới tội ngục chứa chấp những kẻ mang trong mình sự tội lỗi."
Viễn cảnh chém giết bên dưới đã bắt đầu diễn ra từ khi Lục Thuần Vũ bước lên được cao tầng của Thiên sát.
— Chủ nhân của hắn đoán không sai, không một ai có thể trói được tay của Kim Taehyung.
Nhưng còn Hạ Vong Cơ...!
Cô thấy hắn đưa ánh mắt sang phía mình, bất động thanh sắc nhìn lại, không giải thích, không chứng minh, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Lục Thuần Vũ biết, hắn đã thất bị, thất bại từ khi bước chân vô lãnh địa của Kim Taehyung, hắn ta mãi mãi cũng không thể đánh bại được Kim Taehyung, trở thành người nắm quyền của toàn cục diện.
Kim Taehyung dẫn theo Hạ Vong Cơ một đường bước ngang qua người Lục Thuần Vũ, sau cánh cửa liền có người bước vào, nhanh chóng dẫn Lục Thuần Vũ rời đi.
Hạ Vong Cơ lắc đầu: "Đẹp trai như vậy."
Kim Taehyung nghe được sảng hồn, người của anh, đi một đường rồi vòng về thế là bị đánh tráo rồi chăng?
"Em nói cái gì cơ."
Cô giật mình quay đàu nhìn sang Kim Taehyung, cuói xuề xuề: "Em nói anh đẹp trai như vậy."
Kim Taehyung giật giật khoé miệng, dù sao anh vẫn cứ thấy sai sai ở đâu đó.
— Hai người một nam một nữ, đều là những bậc anh tài đứng đầu, hiên ngang bước ra chiến trận, nhìn những dòng máu tươi đổ trên đất, không khỏi cay mắt.
Khi đã chém giết đến hăng say, đôi mắt của những chiến binh đã đỏ ngầu, dây tơ máu chằng chịt trong con người sâu thẳm, mới lờ mờ nhìn thấy một thân ảnh áo đen cường đại chầm chậm bước ra, mở đường máu mà đi.
Từ khi nào, Liên Minh lại có người cường đại như vậy.
Chính xác, trận chiến này là do Liên Minh nổ ra, tuyên bố nắm quyền Tinh Tế, thay đổi lại toàn bộ điều luật, kể cả là, ai sẽ được tiếp tục tồn tại ở nơi này.
Kì - Đồ - Thiên sát từ đầu đến cuối chỉ đứng ở bên cạnh, nhìn những thế lực tàn sát nhau.
Tư Không Đồ không đến, hắn giống như sau lần bắt cóc đó, thật sự hoàn toàn biến mất.
— Hạ Vong Cơ cho rằng, hắn chính là tránh nặng tìm nhẹ, dù sao, trận chiến này cũng không liên quan đến bọn họ, chỉ là đến góp mặt xem vui mà thôi.
Cô ung dung đứng đó, nhìn 'vị thần' áo đen từ khi xuất hiện một tay quăng ngã tất cả, dưới chân hắn giống như bầy kiến không có trọng lượng, nhỏ bé đến đáng thương.
Khuôn mặt hắn mơ hồ, giống như được bao phủ bởi một tầng sương lạnh, mờ ảo đến kì lạ.
"Nhan sắc thật, chính là giấu sâu sau lớp sương mờ ảo kia." Kim Taehyung nhìn nhân vật áo đen, cuối cùng cũng mở miệng nói.
Hạ Vong Cơ gật đầu, sau đó bổ sung thêm: "chiêu thức ra tay của hắn đủ "độc"."
Cô nhìn chằm chằm vào những giọt máu đang chảy trên tay của hắn, trong viễn cảnh đó, lại xinh đẹp đến nao động lòng người.
Giống như một vị tướng quân thời xưa xả thân vì dân, vì nước, nhưng cũng giống như một ma chủ khát máu vô tình.
— Một chiêu, một sinh mạng.
Hạ Vong Cơ nheo mắt, nhìn thẳng vào người áo đen: "Có một vài chiêu thức, rất quen."
Kim Taehyung quay sang nhìn cô, khó hiểu nhăn mày.
Chợt anh thấy cô buông tay mình ra, chạy nhào đến người áo đen kia, giống như phía trước không có thứ gì, một đường thẳng tiến lên.
Anh trong khoảnh khắc đó con tim 'thịch' lên một cái, nhói đau, cũng chạy theo, đến khi anh đuổi kịp thì hai người đã đứng trước vị 'tử thần' kia.
Nhìn từ xa giống như một ngọn lửa mở ra đường máu, nhưng tiến lại gần mới thấy, hắn ta cũng không khá khẩm hơn là bao, vết rách chằng chịt quanh thân, máu đỏ tươi nhuộm cả vạt áo đen, loang lổ chảy dọc cánh tay.
Cô còn tưởng là máu của những người xung quanh, không ngờ chính hắn cũng sẽ đổ máu trong trận chiến này.
Tiếng chém giết tạm thời ngừng lại, người của Kì - Đồ - Thiên đã nhúng tay vào, chắc chắn sẽ phức tạp hơn nhiều.
Người áo đen nhìn Hạ Vong Cơ, chậm chạp lùi ra sau.
"Sao phải làm như vậy? Anh sao phải làm như vậy."
Người áo đen nhíu mày, quay lưng bước đi.
Hạ Vong Cơ vội vàng tiến lên cầm lấy tay của hắn, người hắn cứng đờ, vung tay hất cô ra.
Kim Taehyung bào trì im lặng, chỉ đơn giản là tiến lên cầm lấy cánh tay vì ma sát với áo choàng mà đỏ lên của Hạ Vong Cơ.
Cô mặc kệ Kim Taehyung đang xoa xoa lên vết đỏ trên tay, nước mắt chảy xuống, lại cười nói: "Có thể trốn được bao lâu chứ? Ca ca, anh không giấu được em, thật đấy."
Hạ Ninh Thần xoay người, đưa tay gỡ bỏ lớp dịch dung trên mặt, nhìn viễn cảnh máu me trên đất, người chết giống như bụi, nhiều đến ghê tởm, — lại nhìn đến gương mặt toàn nước mắt của Hạ Vong Cơ, anh đau lòng bước đến, vươn tay lau đi những giọt nước mắt trên quý ấy.
Bộ luật của Tinh Tế khắt khe, Hạ Ninh Thần từ khi tham gia trận chiến đã là tội đồ, hắn ta phải trả mạng cho những gì mình làm.
Cho nên, một mực không muốn dính dáng đến em gái mình, sợ cô sẽ bị tổn thương, sẽ bị ảnh hưởng bởi chính người anh trai như vậy.
"Hạ Hạ, là anh trai không tốt, em đừng khóc." Hạ Ninh Thần tính bước đến ôm lấy cô, nhưng lại ngại bản thân toàn máu, nên lại dừng bước chân.
Hạ Vong Cơ nhìn thấy hành động như vậy, tiến lên ôm lấy anh, cô khi bên cạnh anh, hoàn toàn trở thành một đứa trẻ, một đứa trẻ không bao giờ lớn.
Sự cưng chiều ấy khiến cho cô cảm thấy an toàn, dù sao, anh cũng nguyện ý cưng chiều cô.
"Cho dù toàn thế giới này muốn xử phạt anh, họ cũng không thể thực hiện." Hạ Vong Cơ chắc chắn nói.
.