Dù đã dặn lòng mình không được ấu trĩ như hai tên kia, suốt ngày khoe khoang mình đã kết hôn.
Từ Khiêm cũng rất muốn nhưng vẫn nên thôi.
Nghi An đã nói tạm thời muốn đi học lại, nên việc kết hôn này sẽ dừng lại.
Mà khi nào kết hôn thì cô lại không nói đâu.
Khi học năm hai, Nghi An phải bảo lưu vì sinh con và sau đó lại phải nằm viện nên việc học cũng theo nó mà dừng lại ba năm.
Giản Ái đã dừng lại việc học vì hiện tại đang mang thai, Trần Cảnh Hoài lại không chấp nhận việc cô ấy xách bụng bầu đi học tiếp.
Nên chỉ có thể tạm dừng.
Từ Khiêm vì muốn bên cô nên việc dạy học vẫn được nối tiếp cũng không thay đổi.
Hiện tại nay đã là năm thứ sáu họ bên nhau, hai con cũng đã được bốn tuổi đều đã đi học mầm non.
Công việc hằng ngày của anh rất đơn giản, sau khi đưa hai con đi học xong thì anh đi làm.
Hôm nào Nghi An đi học thì anh sẽ đưa cô đi học.
Mọi ngày cứ như vậy mà diễn ra.
Tuy cô là sinh viên cũ, nhưng số người cùng khoá với năm cô vào học đều đã ra trường, nên hiện tại cũng không ai biết cô.
Mọi người học với nhau rất vui vẻ.
Nhưng điều vui hơn là Tuyết Thanh lại vào đây học, mới chỉ là sinh viên năm nhất mà thôi, ở đại học K này sinh viên năm nhất phải vào ở ký túc xá của trường đến năm thứ hai mới được thay đổi.
Nghi An cũng không hiểu và cũng lấy làm tò mò việc Minh Hoàng Lễ sẽ chấp nhận cho cô vợ nhỏ mình ở lại ký túc xá à?
Anh ta quấn vợ mình chỉ thiếu điều bám dính mà thôi đó chứ.
Khi đó Tuyết Thanh đã có nói.
“Em sẽ về nhà mình bốn đến năm hôm, Hàm Duyên không xa em được đâu.
Với lại ký túc xá của em chán lắm, vẫn ở nhà tốt hơn”.
Khi gặp Nghi An, Tuyết Thanh đã hẹn cô ở một quán nước gần trường để ôn lại chuyện cũ với nhau.
Nghi An về nhà kể lại cho Từ Khiêm nghe.
Từ Khiêm cũng có nói.
“Minh Hoàng Lễ chắc cũng rất kiên nhẫn khi một năm này xa vợ mình đó chứ”.
Nghi An thấy cũng rất đúng.
Các bạn sinh viên khoá sau này, không ai biết Nghi An là vợ của Từ Khiêm.
Nên khi cô vào học chung với họ các bạn cũng đã nói rất nhiều và kể về Từ Khiêm.
“Cậu không biết đâu, thầy Từ của chúng ta rất đẹp trai, tớ nghe nói thầy ấy đã có vợ rồi, nhưng mà vẫn rất đẹp đúng không?”.
Cô bạn ngồi bên cạnh luyên thuyên nói.
Nghi An nghe mà mệt mỏi.
“Cậu kết hôn rồi à”.
Nhìn thấy nhẫn cưới trên tay Nghi An, cô bạn đó không khỏi cảm thán.
“Cưới sớm quá không?”.
“Không sớm, đến lúc thì cưới thôi, với lại tớ lại rất vui vì có gia đình”.
“À ờ…”.
Cưới thì cũng cưới rồi, nên cô bạn cũng không nói gì thêm.
Với lại họ cũng chỉ học với nhau mấy môn vào năm ba này mà thôi, chuyện riêng cô bạn đó cũng không hỏi nhiều lắm.
Nhưng người ngồi ở bên dưới nghe nói Nghi An đã lấy chồng thì khinh bỉ không thôi.
“Mới có bao nhiêu tuổi đâu chứ, đã lấy chồng không phải là ăn cơm trước kẻng đó chứ?”.
“Người trong mộng của cậu có chồng rồi kia kìa Anh Hàn”.
Cậu bạn bên cạnh huých vai anh bạn bên cạnh.
Anh Hàn nhìn Nghi An rồi không nói gì, cậu ta cũng không ngờ Nghi An lại đã có chồng.
Kết hôn sinh con.
Đã vậy cô có bao nhiêu tuổi đâu chứ, còn rất trẻ.
Mọi người đều bàn tán xôn xao việc Nghi An đã kết hôn, chỉ trong một buổi sáng thôi tin tức tràn đầy trên các diễn đàn của trường.
Đến khi ăn trưa cô cũng nghe mọi người nói luyên thuyên.
Cô cùng với Tuyết Thanh hẹn nhau ăn trưa.
Nghi An từ khi làm mẹ thì tính tình thay đổi đi rất nhiều cũng trở nên hiền lành hơn, cô chỉ xem như đám ong ong đang bay xunh quanh mà thôi.
“Liên quan quái gì đến các người, kết hôn không được thì tức hả?”.
Tuyết Thanh nhịn không được thì lên tiếng.
“Bà bây đây kết hôn lúc mới tròn tuổi, bà mà nghe đứa nào nói nữa chết với bà”.
Tuyết Thanh làu bàu mắng đám người đó một hơi, hai má thở phì phò vì tức giận.
“Ăn đi, em tức làm gì”.
Nghi An gắp cho cô nàng một miếng cá.
“Em tức, em giận bọn họ không biết được, nhưng khi chồng em biết được lại mắng chị”.
“Hoàng Lễ nhà em sẽ không mắng chị đâu.
Em cảm thấy chướng mắt thôi”.
“Người vì mình luôn bỏ ngoài tai những thứ vô bổ và vô ích, thay vì em tức em giận em hãy nên vui vẻ đi cùng với chồng mình để cho những người khác biết em sống rất tốt”.
Nghi An cười.
“Và họ ganh tỵ với em khi họ không được như vậy mà thôi.
Hiểu không?”.
Tuyết Thanh nghiêng đầu lắng nghe Nghi An nói, có cái cô hiểu nhưng có cái lại không, nhức đầu quá, chi bằng về nhà với Hoàng Lễ thì hay hơn.
“Nồi nào thì chơi với vung đó, người lấy chồng sớm đương nhiên lại chơi chung với những người như vậy”.
Cô gái ban sáng đi ngang qua nói.
“Cũng chỉ qua là những người mê trai mà thôi”.
“Nói lại”.
Bộp.
Nghi An đập đôi đũa xuống bàn, Tuyết Thanh mở to mắt nhìn Nghi An xử lý đám người này.
Vui vẻ ăn cơm tiếp tục.
“Tôi nói không đúng sao? Cô lẳng lơ như vậy, thầy Từ, thầy Cố đều bị cô xoay như chong chóng”.
Cô bạn này nhìn thấy vài lần Cố Minh đưa thức ăn sáng cho Nghi An, nên rất ganh tỵ.
Thậm chí thầy Từ cũng nhìn nó với ánh mắt tràn đầy yêu thương, nói chuyện lúc nào cũng dịu dàng.
Thầy Cố? Tuyết Thanh khó hiểu? Là ai?
“Ăn nói cho đàng hoàng lại”.
Nghi An đẩy ghế đứng dậy.
“Đừng ăn nói hàm hồ”.
Cố Minh là chồng của Thanh Thanh, họ với nhau chỉ là anh em, anh trai anh gái mà thôi.
Con ả này muốn chết hay sao, lại ăn nói như vậy cơ chứ.
“Mày cũng biết sợ à”.
Cô bạn đó hất mặt nói.
“Nếu không muốn người khác biết thì mình đừng làm, mày lẳng lơ ỏng ẹo với thầy Cố như vậy, đồ tiện nhân”.
Bốp
Rầm.
Nghi An tát cho ả một bạt tai, khiến cho cô bạn đó ngã xuống ghế, kéo theo vài người ngã theo.
“Con đ.ĩ”.
Ả gào lên, vội vàng đứng dậy xông đến bên Nghi An.
Nghi An đá một chiếc ghế bên cạnh, bay về phía cô ta.
Mọi người thấy đánh nhau thì quay lại các đoạn video đó, chỉ có Tuyết Thanh là ngồi an tĩnh ăn hết phần cơm của mình.
“Đừng có mà gây chuyện với tao? Tao có thể bỏ qua mọi chuyện nhưng một khi mày dám nói về Cố Minh như vậy tao sẽ không để yên”.
Nghi An dừng tay mình lại.
“Có chuyện gì vậy”.
Thầy giáo bước vào thấy khung cảnh hỗn loạn thì hỏi, còn nhìn thấy cảnh Nghi An đang đe doạ bạn học.
“Đánh nhau?”.
Ngay bên cạnh chính là Cố Minh đang hóng chuyện hay, khi họ vừa đi vào căn tin thì nghe đến tên anh thì Cố Minh lại đi nhanh đến.
Anh và Nghi An.
Điên rồi!
“Chỉ là đám ong này đang không biết tốt xấu đặt chuyện em và thầy Cố mà thôi”.
“Mày…rõ ràng mày lẳng lơ với thầy ấy, không phải mày gọi tên thầy ấy thân thiết như vậy sao”.
Cô bạn kia không chịu thua gào lên.
“Tôi không những gọi tên thầy ấy, mà ngay cả nhà hay vợ con của Cố Minh tôi còn biết rất rõ”.
Nghi An cười.
“Mày thừa nhận mình là kẻ thứ ba.
Mày đúng không biết liêm sỉ”.
“….”.
Nghi An.
“…”.
Tuyết Thanh đang ăn cũng ngừng lại, nhìn ả ta sau đó lại nhìn Cố Minh trắng trẻo gương mặt trẻ con đứng đó hóng chuyện, lại nghĩ đến chồng mình.
Cô lắc đầu.
Thôi đi vậy, không so sánh thì không có đau thương.
Chắc có chị Thanh Thanh là mê Cố Minh mà thôi đó chứ.
“Cái con nhóc này, suy nghĩ chê bai thầy à”.
Cố Minh gõ nhẹ đầu Tuyết Thanh.
“Đau! Em sẽ méc chị Thanh Thanh là anh đánh em”.
“Sợ quá, chị Nghi An của em gặp chuyện mà em còn ăn được à.
Chà ăn cái gì đây? Canh cá hầm? Trứng chiên? Thịt kho? Chồng em cho em ăn cái gì vậy?”.
“Em thích, không được chê đồ của em!”.
Tuyết Thanh liếc anh.
“Với lại chuyện này cũng có phần của anh kìa, anh với chị Nghi An ngoại tình à”.
“…”.
Nghi An
“….”.
Cố Minh.