Trong căn phòng bệnh 3 người bỗng chốc bầu không khí trở nên tĩnh lặng, Phó Thiên Hàn im lặng không nói gì còn Lãnh Vân Hy và Lưu Dịch chỉ có thể đứng yên âm thầm quan sát. Lặng đi một lúc lâu sau Phó Thiên Hàn hỏi:
- Vậy đã điều tra được những gì rồi?
Lưu Dịch khẽ mím môi liếc nhìn Lãnh Vân Hy, sau khi cô gật đầu mới thở dài lên tiếng:
- Phó thiếu, lời phu nhân nói không sai! Tai nạn của ngài quả thật không phải là do vô tình mà là có người sắp đặt.
Phó Thiên Hàn nghe xong khẽ nhíu mày, anh nhìn Lưu Dịch hỏi:
- Có điều tra được là ai không?
- Theo camera mà tôi thu thập được từ hiện trường cho thấy có một kẻ bịt mặt rất khả nghi xuất hiện ở vệ đường khi xe ô tô của ngài gặp tai nạn. Theo lý điểm này không có gì là lạ nhưng lúc mọi người đang vay quanh tìm cách cứu ngài thì người đó đã vô tình để lộ mặt.
- Là ai?
- Là… là cánh tay thân thiết của lão gia - Lý Lợi.
- Lý Lợi?
- Dạ phải! Dù không muốn nghi ngờ nhưng…
- Tôi hiểu rồi!
Dù đã biết được kết quả này ngay từ đầu cũng đã có chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng quả thật khi nghe những lời Lưu Dịch báo cáo lại trái tim Phó Thiên Hàn vẫn đau lắm. Từ nhỏ anh luôn khao khát một tình yêu thương từ người cha bội bạc của mình nhưng… khó quá! Đang định nằm xuống nghỉ ngơi thì Lưu Dịch lại nói:
- Khoan đã Phó thiếu, ngài nghe tôi nói đã. Ngài đừng vội kết luận vì tôi vẫn còn chuyện chưa nói hết.
- Chuyện gì?
- Vài tuần trước tài khoản của Lý Lợi có nhận được một số tiền rất lớn, theo lý số tiền đó hắn không thể kiếm được trong khoảng thời gian ngắn nên chỉ có thể phán đoán là hắn bị sai khiến. Mà người đã gửi tiền vào tài khoản đó không ai khác ngoài mẹ kế của ngài.
- Mẹ kế của tôi? Chẳng phải bà ta đang chịu sự trừng trị của pháp luật à?
- Đúng ạ! Nhưng có một điều này ngài chưa biết là khoảng gần hai tuần trước bà ấy đã được Phó lão gia bảo lãnh ra ngoài rồi ạ.
Đến lúc này thì Phó Thiên Hàn đã hiểu ra mọi chuyện, quả thật người đàn bà ấy mưu mô và xảo quyệt hơn anh nghĩ nhiều. Mạc Tuyết Anh là một com cáo già đầy mưu mẹo chính vì thế nếu muốn đấu với bà ta cần hết sức cẩn thận. Người phụ nữ đó vậy mà có thể mua chuộc được cả người bên cạnh ba anh, đúng là tài tình khó nói.
Nghĩ rồi Phó Thiên Hàn hỏi:
- Chuyện này ba tôi biết không?
- Tôi nghĩ là lão gia chưa biết đâu ạ!
Thấy Phó Thiên Hàn bắt đầu rơi vào trầm tư Lãnh Vân Hy ngồi bên cạnh liền đoán được những gì anh suy nghĩ. Khẽ đan bàn tay nhỏ bé của mình vào tay anh cô an ủi:
- Thiên Hàn, có khả năng là ba không biết đâu anh ạ! Ông ấy dù có thế nào cũng vẫn là ba anh, ba con liền khúc ruột, lý nào ông ấy biết mà lại không ngăn cản.
- Sao em biết được? Vân Hy, anh cũng rất muốn tin rằng ông ấy không biết những việc này. Nhưng hiện thực lại cho anh thấy rằng suy nghĩ ấy của anh viễn vông quá! Lý Lợi là thuộc hạ là cánh tay phải đắc lực của ông ấy, em nói anh làm sao tin được rằng ông ấy không hề hay biết?
- Thiên Hàn, anh đừng nghĩ như vậy! Ba đúng là rất yêu Mạc Tuyết Anh nhưng không có nghĩa là ông ấy sẽ dung túng cho bất cứ việc gì bà ta đã làm. Thiên Hàn, Mạc Tuyết Anh là người đàn bà có tâm cơ lại rất giỏi diễn kịch. Bà ta sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để trừ khử chúng ta. Nhưng ba không như thế! Ông ấy tuy không yêu thương chiều chuộng anh như Phó Thiên Minh nhưng vẫn là ba anh. Ông ấy sẽ không làm những chuyện động đến sống chết của con mình như vậy.Hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con mà!
Nghe Lãnh Vân Hy nói Phó Thiên Hàn khẽ thở dài, thật ra anh cũng đã rất cố gắng để thuyết phục bản thân rằng những gì anh nghĩ là không đúng. Ấy thế mà những suy nghĩ ấy cứ mãi hiện hữu, ám ảnh tâm lý tuổi thơ có lẽ là thứ cản trở mối quan hệ giữa hai người đàn ông với hai cái tôi quá lớn. Nghĩ rồi Phó Thiên Hàn nói:
- Thôi được, cứ xem như là ông ấy không biết. Vậy theo em bây giờ chúng ta phải làm sao?
Lãnh Vân Hy suy nghĩ một hồi rồi đáp:
- Dùng kế dụ rắn ra khỏi hang.
- Là sao?
- Em đã nhờ Lưu Dịch tiếp quản công ty vài ngày với lý do là chúng ta phải đi du lịch. Nếu em đoán không sai thì vài ngày nữa khi sóng yên biển lặng Mạc Tuyết Anh sẽ lại lộ diện. Vậy tạm thời chúng ta cứ án binh bất động đi, đợi đến lúc bà ta tự ló mặt ra ngoài thì hẳn hành động. Vậy chúng ta không cần tốn công tìm mà lại có thể dễ dàng bắt được Mạc Tuyết Anh.
- Em nói đúng! Vậy cứ như thế mà làm!
Nói rồi Phó Thiên Hàn đưa tay nhéo nhẹ chiếc má nhỏ của Lãnh Vân Hy, khẽ hôn lên đó anh bảo:
- Vẫn là Vân Hy của anh suy tính thiệt hơn chu toàn. Em đúng là món quà ông trời ban tặng anh, vừa thông minh lại còn xinh đẹp. Nếu không có em thì đã không có Phó Thiên Hàn ngày hôm nay, cảm ơn em!
- Cảm ơn gì chứ, chúng ta là vợ chồng mà! Thiên Hàn, em biết anh gặp phải rất nhiều khó khăn và rất chật vật trong việc hòa giải mối quan hệ. Nhưng em muốn anh biết là dù anh có lựa chọn thế nào vẫn luôn sẽ có ở đây, bên cạnh anh, ủng hộ anh vô điều kiện!
- Cảm ơn em!