Trọng Sinh Em Là Người Anh Yêu

Hôm nay là ngày Phó Thiên Hàn được xuất viện, mấy ngày qua nằm viện khiến anh cảm thấy nhàm chán và buồn tẻ đến mức không chịu được. Tối qua khi bác sĩ đến tái khám đã nói với Lãnh Vân Hy rằng vế thương của Phó Thiên Hàn đang hồi phục rất tốt. Nghe vậy Lãnh Vân Hy vui mừng vô cùng, vì để anh đỡ cảm thấy buồn chán phần lại vì muốn chiều ý Phó Thiên Hàn nên Lãnh Vân Hy đã làm thủ tục để anh xuất viện.

Nói thật vì vẫn còn trong những tháng đầu thai kỳ nên chứng ốm nghén của Lãnh Vân Hy vẫn chưa thuyên giảm. Cô hầu như không thể ăn được bất cứ thứ gì, cái gì cho vào miệng cũng đều sẽ nôn hết ra. Phầm vì bị hành lại kèm theo việc phải chăm Phó Thiên Hàn ở viện làm cô gái nhỏ cũng thấm mệt. Cho anh xuất viện về nhà, vừa dễ chăm sóc lại còn có thể nghỉ ngơi. Quá tiện lợi!

Từ sáng Lãnh Vân Hy đã dậy rất sớm, cô lăng tăng khắp phòng sắp xếp lại đồ đạc cho chồng rồi lại gọi anh dậy ăn sáng. Sau khi ăn sáng xong Phó Thiên Hàn vẫn cần phải làm kiểm tra sức khỏe lại lần cuối rồi mới được xuất viện. Trong thời gian đó Lãnh Vân Hy tranh thủ đi làm thủ tục rồi đóng viện phí. Đến lúc cô hoàn thành xong thủ tục cũng là lúc Phó Thiên Hàn kiểm tra xong. Hai vợ chồng cứ thế xách đồ ung dung ra về không cần phải chờ đợi nữa.

Chiếc xe Maybach màu bạc quen thuộc đã đậu sẵn trước cổng đợi, Lưu Dịch đang đứng bên hông xe nhâm nhi cây kẹo mút yêu thích của mình. Nhìn thấy Phó Thiên Hàn và Lãnh Vân Hy anh liền hớn hở:

- Phó thiếu, phu nhân, hai người ra rồi!

Nhìn sơ lược một vòng từ trên xuống dưới người thư ký thân cận, rồi lại nhìn vào cây kẹo mút màu hồng trên tay anh làm Phó Thiên Hàn phải thở dài một hơi ngao ngán:

- Lưu Dịch, cậu định khi nào lớn?

Lưu Dịch nghe Phó Thiên Hàn hỏi thì khó hiểu hỏi lại:

- Ngài nói vậy là sao? Tôi đã trưởng thành rồi mà? Làm sao lại còn lớn được nữa?


Câu hỏi ngây ngốc của anh thư ký bốn mắt làm Lãnh Vân Hy không khỏi bật cười. Bình thường trong công việc Lưu Dịch luôn rất nhanh nhạy lại còn có đầu óc sắc bén. Thế mà chẳng hiểu vì cớ làm sao mỗi khi ra ngoài hoặc làm những việc không liên quan đến công việc anh lại trở nên ngơ ngơ ngáo ngáo. Thấy Lãnh Vân Hy cười Lưu Dịch hỏi:

- Phu nhân, sao cô lại cười? Cô với Phó thiếu rốt cuộc là có ý gì vậy?

Lãnh Vân Hy không nói gì chỉ đưa tay chỉ chỉ vào cây kẹo mút màu hồng trong miệng Lưu Dịch. Dường như hiểu được ý cô nói Lưu Dịch liền xoay sang nhìn sếp mình nói:

- Phó thiếu, ăn kẹo mút vốn là sở thích của tôi mà! Đâu phải ngài không biết. Ngài vậy mà lại chọc quê tôi, tôi không chở hai người nữa.

Nói rồi Lưu Dịch xoay lưng về hướng khác vẻ mặt giận dỗi. Nhìn thấy một màn này Phó Thiên Hàn chỉ biết lắc đầu ngao ngán:

- Vậy mà bảo không trẻ con, giận dỗi hệt như con nít. Còn không mau lái xe đi, hay để tôi tự về?

- Ngài tự mà về!

- Vậy được, cậu ở lại đây đi! Tôi tự lái xe đưa Vân Hy về biệt thự.

Đến lúc này người nào đó mới bắt đầu hoảng hốt, Lưu Dịch vừa nở nụ cười nịnh hót vừa nói:

- Phó thiếu, tôi chỉ nói đùa thôi mà! Anh sẽ không thật sự nhẫn tâm mặc kệ tôi chứ?

Đáp lại lời cầu khẩn Phó Thiên Hàn chỉ im lặng, anh từ từ chất hết đồ của mình lên phái sau xe rồi mở cửa ngồi vào bên trong chiếc Maybach màu bạc. Nhìn thấy cảnh đó Lưu Dịch lại mếu máo:

- Phu nhân, chẳng lẽ đến ngài cũng bỏ tôi sao?

- Cậu đừng đứng đó mè nheo nữa, mau lên lái xe đi! Nếu không sẽ thật sự bị bỏ lại đây đấy!

- Vâng!

Nói rồi Lưu Dịch mở cửa xe cho Lãnh Vân Hy bước vào, đợi cô ngồi yên vị trên xe lúc bấy giờ anh mới đóng cửa rồi vòng sang ghế trước. Lái xe được một đoạn giọng Phó Thiên Hàn đột nhiên vang lên:


- Vân Hy, chúng ta vào ăn trưa rồi hẳn về nhà được không?

- Thiên Hàn, anh vừa xuất viện ăn ngoài nhiều không tốt. Về nhà đi, anh muốn ăn gì em sẽ nấu.

- Nhưng như vậy cực lắm, em lại đang có thai!

- Không sao, ăn ở nhà dù sao vẫn an toàn hơn ngoài quán. Anh muốn ăn gì trưa nay nào?

Phó Thiên Hàn suy nghĩ hồi lâu rồi nói:

- Vậy em cứ nấu món nào đơn giản, thanh đạm một chút là được. Đừng cầu kỳ, em sẽ mệt đấy!

Nghe Phó Thiên Hàn nói Lãnh Vân Hy liền mỉm cười, đúng là khi xóa bỏ hiểu lầm thì mối quan hệ liền quay trở lại như cũ. Cô vẫn sẽ là Lãnh Vân Hy hồn nhiên, vui vẻ, anh vẫn sẽ là Phó Thiên Hàn ân cần, chu đáo. Khẽ đưa tay nắm lấy bàn tay to lớn của Phó Thiên Hàn Lãnh Vân Hy nói:

- Vậy để en hầm canh gà cho anh nhé!

- Được!

Tựa đầu vào vai Phó Thiên Hàn định bụng nhắm mắt một chút thì chợt như nhớ ra điều gì đó cô lại nói:

- Lưu Dịch, đến siêu thị phía trước cậu ngừng lại một lát cho tôi xuống mua nguyên liệu nhé!


- Vâng, phu nhân!

- Vân Hy, em cần gì cực vậy? Cứ gọi người mang đến tận nhà là được rồi.

- Vậy làm sao mà đồ ăn tươi ngon được, để em tự tay lựa mới an tâm.

- Vậy anh đi cùng em!

- Được ạ!

Dứt lời Lãnh Vân Hy lại xoay sang nói với Lưu Dịch:

- Lưu Dịch, lát nữa cậu cũng ở lại ăn cơm cùng chúng tôi luôn nhé! Hôm nay tôi sẽ nấu một bức thịnh soạn xem như cảm ơn cậu mấy ngày qua.

Lưu Dịch nghe xong thì khoái chí, anh từng nghe rằng Lãnh Vân Hy nấu ăn rất ngon. Hôm nay có cơ hội sao có thể bỏ lỡ? Nghĩ rồi Lưu Dịch gật đầu lia lịa nói:

- Vâng, phu nhân!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận