Cậu ở nhà chính Hoắc gia cả một ngày, đến bữa ăn tối trên bàn chỉ có cậu và Hoắc Cảnh Hành.
Hắn thấy cậu ngồi chung bàn với mình liền tỏ ra khó chịu " Sao cậu ngồi ở đây?"
" Tôi là vợ của chú ba anh, là con dâu của ông nội anh.
Chẳng lẽ tôi lại không thể ngồi ở đây sao?!" Cậu ung dung đáp lại hắn càng làm cho hắn thêm khó chịu.
Hắn cười khinh bỉ, không kiên nể mà nói ra những lời nhục mạ cậu" Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, cậu không xứng.
Lúc trước luôn bám theo tôi mơ mộng kết hôn với tôi, bây giờ thì sao? Cậu đeo bám tôi không được nên đổi đối tượng sang chú ba của tôi?! Đúng là cái đồ đê tiện!"
" Đại thiếu phu nhân!" Chú An - Quản gia thấy Lâm Uyển Như đi xuống đã lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện.
Ông là quản gia của nhà chính, cũng là người thân cận nhất của ông cụ Hoắc.
Ông biết lão gia rất yêu thích nhị thiếu phu nhân nhưng phận tôi tớ ông chỉ có thể tìm cách khéo léo giải vây cho cậu.
" Chú An, ba tôi vẫn chưa xuống sao?" Lâm Uyển Như đã yên vị ở chỗ ngồi của mình, đã sắp quá giờ ăn nhưng vẫn chưa thấy ông cụ Hoắc xuống nên hỏi.
" Vâng, lão gia nói hôm nay hơi mệt nên sẽ ăn trên phòng.
Chút nữa tôi sẽ mang lên cho ngài ấy ngay!"
" Ừm, vậy chúng ta ăn thôi"
Lâm Uyển Như từ khi xuống vẫn luôn giữ một mặt lạnh nhạt, kiêu ngạo.
Hoắc Cảnh Hành thì mặt ủ mày chau, còn cậu vẫn luôn im lặng ăn, lâu lâu lại nhìn ra cửa một cái.
Vừa mới phút trước vẫn còn trời quang mây tạnh mà bây giờ mây đen đã kéo đến, bắt đầu trận mưa lớn như trút nước.
Chiếc xe đen quen thuộc của Hoắc Thần lao nhanh vào sân, bánh xe vì phanh nhanh mà để lại một vệt đen dài.
Anh đội mưa bước vào nhà, trên tay còn cầm theo một thứ gì đó.
" Chú ba" Người đầu tiên nhìn thấy Hoắc Thần là Hoắc Cảnh Hành, cậu nghe thấy tiếng bước chân cũng quay đầu nhìn ra phía sau.
Hoắc Thần cả người ướt dầm dề, áo sơ mi trắng lúc sáng đã nhiễm sắc đỏ của máu.
Vẻ mặt lạnh nhạt, tay phải đang chơi đùa với con dao gấp quân đội.
Lâm Uyển Như lúc này mới từ từ đưa mắt nhìn người vừa bước vào " Chú ba, chú bị sao vậy?"
" Phải đó, chú ba chú có sao không?" Hoắc Cảnh Hành tỏ ra lo lắng, một mặt muốn đến xem tình hình nhưng một mặt lại sợ hãi cùng không dám.
Cậu trông thấy bộ dạng này của anh cũng hoảng hốt muốn tiến lên đỡ nhưng đã bị anh ngăn cản.
Hoắc Thần nhìn chằm chằm vào Lâm Uyển Như " Chị dâu tốt, tôi không ngờ chị lại làm đến như vậy luôn đó"
" Chú ba, chú nói gì vậy? Tôi không có hiểu gì hết" Lâm Uyển Như tỏ ra vô tội, Hoắc Cảnh Hành thấy vậy muốn lên tiếng nói giúp mẹ mình đã bị ánh mắt của Hoắc Thần dọa lùi trở về.
" Ha...Chị có làm hay không thì trong lòng chị biết rõ..." Nói xong anh đưa con dao chỉa về phía Lâm Uyển Như " ...Đừng tưởng tôi không biết những gì chị đã làm"
Mặt Lâm Uyển Như đã tái mét nhưng vẫn cố tỏ ra rằng việc này không liên quan đến mình, mọi cảm xúc của bà ta đều bị Hoắc Thần nhìn thấu.
Anh mở con dao gấp cắm một phát lên bàn trước mặt bà ta
Phập
Tiếng con dao ghim lên mặt bàn làm bà ta run lên một cái, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Nhận ra Hoắc Thần đang đe dọa mình thì nét mặt đã biến thành tức giận định nói gì đó nhưng đã bị chú An đúng lúc ngăn cản.
" Nhị thiếu gia, phòng của ngài đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Lão gia bảo ngài hãy về phòng tắm rửa rồi thoa thuốc" Ông quy củ mà nói với Hoắc Thần, xong cúi đầu một cái rồi rời đi.
Hoắc Thần nghe vậy cũng không muốn ở lại gọi cậu cùng về phòng..