Cậu mơ thấy mình đang chuẩn bị ăn một cái cánh gà, nhưng đột nhiên nó lại vọt mất, cậu cật lực đuổi theo vừa bắt được liền đưa lên miệng cắn một ngụm.
Hoắc Thần đang ngủ bên cạnh nhíu mày một cái, cánh tay có cảm giác hơi đau nhưng anh không quan tâm lắm.
Một lút sau, Hoắc Thần bị cơn đau ở cánh tay gọi dậy, đứa nhỏ bên cạnh đang xem cánh tay anh là đồ ăn mà nhiệt tình gặm.
" Nhiên Nhiên!"
"...Nhóc ham ăn!" Hoắc Thần vừa gọi cậu vừa muốn rút cánh tay ra, nhưng lại bị cậu ôm chặt " ...Mạc An Nhiên!"
Cậu giật mình bật dậy quay đầu nhìn quanh phòng, trong ánh mắt mơ màng nhìn thấy Hoắc Thần đang ngồi nhìn mình.
Bộ não đình trệ từ từ khởi động.
Hoắc Thần ở một bên nhìn biểu tình phong phú của cậu, từ vui vẻ chuyển sang ngại ngùng rồi sau đó hốt hoảng.
Chóp lấy thời cơ, Hoắc Thần liền hỏi cậu " Mơ thấy ăn cánh gà có phải không?"
"..." sao anh biết vậy?!
Anh đưa cánh tay vừa bị cắn lúc nãy ra, lắc lắc trước mặt cậu " Em xem tay tôi là cánh gà mà gặm ngon lành luôn!"
" ?!!!" Cậu nhìn chứng cứ là dấu răng mình để lại trên cánh tay anh đứng hình một lúc rồi nhìn đến nụ cười trêu chọc của anh.
Cậu nhanh nhẹn làm một loạt động tác đứng dậy, phóng xuống giường, chạy như bay về phòng mình.
......................
Mấy ngày nay cậu và Mộc Nhu Nhi thường xuyên nói chuyện, nhắn tin qua lại, từ hôm sinh nhật hai người đã trở nên thân thiết với nhau hơn.
" Tiểu Nhiên Nhiên ơi!" Mộc Nhu Nhi đứng ở cửa gọi lớn, thấy cậu từ trên lầu chạy xuống cô liền kêu cậu trở về thay đồ rồi đi chơi với mình.
Lần nữa đi xuống cậu đã thay một chiếc áo thun sạch sẽ, cô tiến lên định kéo cậu đi lại để ý thấy người đàn ông đang ngồi im lặng một bên sô pha.
" Anh Hoắc, em mượn vợ anh một ngày có được không?" Cô đẩy đẩy cậu một cái rồi nháy mắt ra hiệu về phía Hoắc Thần.
" Em...có thể..."
" Đi đi!"
" Cảm ơn anh Hoắc! Em sẽ đưa vợ anh về không mất một sợi tóc nào, anh yên tâm!"
...----------------...
Mộc Nhu Nhi trước tiên đưa cậu đi thưởng thức một số món ăn ngon, rồi lại dẫn cậu đi uống trà sữa.
Sau khi đã ăn uống no nê, hai người tiếp tục đi dạo ở trung tâm thương mại.
Đến trước mỗi một cửa hàng quần áo, Mộc Nhu Nhi đều phải đẩy cậu vào thử hết bộ này đến bộ khác.
" Tiểu Nhiên Nhiên ơi, vào đây đi.
Chị lại lựa cho cậu thêm mấy bộ nữa!"
" ...Nãy giờ chúng ta thử cũng nhiều rồi mà..." Cậu ấp úng muốn tránh thoát nhưng bị cô nhanh tay kéo vào trong.
" Đi thôi!"
Ở gần đó, Hoắc Cảnh Hành đang đi cùng với Mạc Kỳ Nguyên đã thấy bóng dáng quen thuộc của cậu.
Nhưng chỉ trong chớp mắt hắn đã không nhìn thấy bóng dáng cậu nữa, Hoắc Cảnh Hành chăm chú tìm kiếm cậu không để ý đến Mạc Kỳ Nguyên đang gọi hắn.
" Cảnh Hành!"
" ...Cảnh Hành!" Cậu ta dùng lực lay cánh tay Hoắc Cảnh Hành
" ...À, hả? Sao vậy?" Hoắc Cảnh Hành hồi thần nhìn đến cậu thiếu niên bên cạnh mình đang bĩu môi trừng hắn.
" Anh bị sao vậy, em đã gọi mấy lần rồi đó.
Hay đã nhìn thấy cô gái nào ở đằng kia rồi!"
" Làm gì có chứ!"
Mạc Kỳ Nguyên khoanh tay, bước về phía Hoắc Cảnh Hành đã nhìn khi nãy, hắn cũng chậm chạp đi theo phía sau cậu.
Trùng hợp đi ngang qua cửa hàng ngay lúc cậu và Mộc Nhu Nhi vừa bước ra, bốn người cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu.
Hoắc Cảnh Hành là người lên tiếng trước " Nhiên Nhiên, em đi đâu vậy?"
" Tiểu Nhiên, hôm nay em cũng đi mua sắm ở đây sao?" Mạc Kỳ Nguyên lại bắt đầu diễn vai một người anh tốt.
Cậu nhìn hai người không hẹn mà gặp này liền tỏ ra chán ghét, chọn cách mặc kệ bọn họ " Mình đi thôi!"