Anh dụi đầu vào cổ cô và siết chặt vòng tay to lớn đang ôm cô gái nhỏ để cảm nhận hơi ấm nhẹ nhàng cùng mùi hương ngọt ngào thoang thoảng quanh mũi.
Cô từ từ vươn hai tay đến chạm nhẹ vào thắt lưng anh rồi nhẹ nhàng ôm.
Hai người cứ thế mà ôm lấy nhau, không nói thêm một lời nào khác, đôi mắt nhìn vào vô định, mỗi người đều có một suy nghĩ trong sâu thẳm tâm hồn của mình.
Có lẽ họ còn rất nhiều tâm tư muốn giãi bày cùng với nhau nhưng bây giờ chưa phải lúc.
"Bao giờ em đi?"
"Dạ?"
Cô bàng hoàng mở mắt, đối mặt với câu hỏi của anh cô cảm thấy trong lòng bối rối cùng cực.
"Bốn tháng nữa, em phải sang đó để quen với khí hậu và sắp xếp một số việc bên đó".
Anh nghe vậy cũng đành gật gù, trong lòng dâng lên cảm giác chưa xót, lại gợi nhớ về câu trả lời tuyệt tình của cô, lòng anh đau như xé thành trăm mảnh.
Cô vẫn cúi gằm mặt xuống không dám đối diện với ánh mắt đó cố nén nước mắt vào bên trong ngăn không cho anh thấy.
Hai người im lặng một hồi lâu như vậy, một ánh mắt thì nhìn ra bầu trời hoàng hôn màu hồng nhạt bên ngoài cửa sổ, còn một người thì cắm mặt vào bàn tay đang đan vào nhau.
Có lẽ Tần Phong đã hiểu rằng với những việc xấu xa của anh từ kiếp trước, những lần làm tổn thương cô gái yếu đuối khiến anh tự dằn vặt bản thân.
Anh hối hận lắm rồi, những điều đó làm anhcảm thấy mình không xứng đáng với cô.
Thật là một tên hèn hạ.
Tại cảng sân bay quốc tế, hai mẹ con ngồi trên hàng ghế lạnh lẽo chờ đợi đến lượt mình.
Mẹ cô buồn lòng, có mỗi đứa con gái nay lại đi xa giống như chim non rời tổ.
Nhưng bà hiểu rằng bà sẽ không thể giữ con gái mãi mãi bên mình được, đã đến lúc cho cô bé ra đường đời trải nghiệm với mọi thứ xung quanh.
Bà nắm lấy tay cô con gái nhỏ mà thủ thỉ:
"Nhiên Nhiên sang bên đó nhớ ăn uống đầy đủ nha con, thiếu gì thì gọi mẹ, mẹ sẽ gửi cho con."
"Ở nơi đất khách quê người con phải bảo vệ bản thân thật tốt, tránh xa những cám dỗ, học hành thật chăm chỉ rồi chúng ta sẽ được đoàn tụ."
"Đây là con ngựa gỗ của con hồi bé mà mẹ vẫn luôn giữ, hay mang nó đi để mỗi lần nhớ mẹ thì con hãy mang nó ra ngắm, nhứ thế chúng ta sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn."
Giai Nhiên đã rơi nước mắt từ bao giờ, đôi mắt đỏ hoe nhìn mẹ, bà thấy vậy thì ôm lấy cô vỗ về an ủi.
"Sang một thời gian sẽ quen thôi con à."
"Đất nước Thụy Điển rất đẹp và thơ mộng, nhớ chụp một vài tấm ảnh đẹp gửi về cho mẹ nhé!"
Giọng cô khàn đặc đi, nghẹn ngào gọi mẹ:
"Mẹ.....mẹ...mẹ à"
"Con sẽ nhớ mẹ."
Từ phía xa có một cậu thiếu niên tay cầm bó hoa đỏ rực bước từng bước về phía cô.
"Nhiên Nhiên, đi mạnh giỏi!"
Cô đỡ lấy bó hoa trong sự ngỡ ngàng, nhưng vẫn không quên cảm ơn Dương Phàm.
"Cảm ơn cậu."
"Không có gì."
"À còn điều này, nhớ giữ liên lạc với tôi nhé!"
"Được"
Một người đàn ông ngồi trong góc khuất vẫn luôn hướng về phía cô, như thể vật ở ngay trước mắt nhưng lại không thể chạm tới.
Chỉ lặng lẽ nhìn em, nhìn em rời xa anh, chuỗi ngày lạnh lẽo trong cuộc sống của anh lại tiếp diễn.
Trái tim này luôn là của em, nó đập cũng là vì em, nó cần em nhưng rõ ràng là em không cần nó.
Em đi để lại cho anh hàng ngàn nỗi nhớ thương.
Giá như, giá như mà anh không ngu ngốc như trước kia thì chắc giờ em đã là người phụ nữ của anh.
Mái tóc đó, nụ cười thánh thiện như hoa đó, người con gái kiều diễm đó đã từng là của riêng anh nhưng anh lại vùi dập nó không thương tiếc để rồi phải hối hận muộn màng.
Em đi thật rồi..