Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Lúc Âu Dương Thiên Thiên bắt xe đến khách sạn ghi trên thiệp mời, cô đã rất bất ngờ khi thấy vẻ ngoài của nó.

Hóa ra, nơi tổ chức tiệc lại là Hotel Drisco, khách sạn được bình chọn là 1 trong 8 khách sạn nổi tiếng nhất California, đồng thời đứng đầu danh sách khách sạn hào nhoáng bậc nhất Mỹ theo tiêu chuẩn của San Fransico.

Cô đã từng nghe đến nơi này rồi nhưng mà đặt chân tới thì đây là lần đầu tiên. Thật hạnh phúc quá.

Mang theo sự phấn khích đi vào cổng chính, Âu Dương Thiên Thiên đưa ra tấm thiệp mời của mình. Sau khi nhìn thấy nó, người bảo vệ liền cầm lên một dây hoa màu đỏ, ở trên đó có 1 dòng chữ được viết bằng tiếng Trung, chính là họ Âu Dương, cột vào tay của cô.

Đồng thời, người bảo vệ cũng yêu cầu Âu Dương Thiên Thiên chọn cho mình một vật dụng cầm theo tay, và cô đã chọn một bông hoa hồng xanh.

Hầu hết khách sạn ở California đều ưa chuộng hoa hồng, việc đi vào đây tham dự tiệc, mang theo một cành hoa theo quan niệm của họ là rất lịch sự và thanh cao, người cầm nó cũng thể hiện đẳng cấp khác hẳn người bình thường nữa.

Vốn có hoa hồng trắng nhưng Âu Dương Thiên Thiên không chọn, cô từng có một kỉ niệm không vui về nó, nên chọn hoa hồng xanh là điều đúng đắn.

Đi vào trong, Âu Dương Thiên Thiên càng bất ngờ hơn với số lượng người tham dự tiệc đông hơn cô tưởng tượng nhiều. Khắp nơi đều là người với người, cười nói qua lại, vô cùng nhộn nhịp.


Thế nhưng, có một điều khiến cô thấy lạ lẫm, chính là.... trang phục mà họ mặc.

Đa số người ở đây đều là người Tây, trừ đàn ông mang đồ vest thì còn lại đa số phụ nữ đều mang đồ rất hở.

Cô cũng biết người Tây có khái niệm mang đồ hơi "sexy", họ thích tỏ ra quyến rũ và trưởng thành, nhưng mà.... vì sao cô thấy vẫn hở nhỉ?

Hay là ngực cô không đủ to không thể để lộ như đám người kia nên mới thấy mình kín quá?

Âu Dương Thiên Thiên nhìn xuống thân thể mình, vài giây sau cô mới ngước lên, đột nhiên thấy tất cả ánh mắt đều đổ dồn lại.

"..."

Nhìn mình như nhìn một con dị vậy!


Chắc chắn là chiếc váy này quá kín mà!

Âu Dương Thiên thiên cười gượng, cô nhấc chân đi về phía một bàn trống, như muốn thoát nhanh khỏi những ánh mắt đang nhìn mình.

Thế nhưng, trên đường di chuyển, cô lại đột nhiên va phải một đứa bé trai nhỏ tầm 5-6 tuổi.

Ngay lập tức cúi xuống, cô lên tiếng xin lỗi:

- Oh, sorry, I....

Chưa kịp nói hết câu, cô đã nghe cậu bé kia lên tiếng:

- Không cần phải xin lỗi đâu, em ổn!

Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, hỏi ngược lại:

- Em trai... em là người Trung sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận