Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân

Âu Dương Thiên Thiên nhìn tình hình căng thẳng, cô nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ giọng lên tiếng:

- Chị Nhược Anh, dừng lại đi. Để người khác thấy thì không tốt đâu.

Người phụ nữ nghe tiếng nói, lườm Elena một cái, rồi tách mặt mình ra, sau đó mới thả tay đang nắm giữ áo và cổ tay của cô ta xuống.

Elena trượt người xuống bờ tường, cô thở dốc từng hơi nặng nề, ánh mắt nhìn Mã Nhược Anh khác hẳn lúc nãy, dường như đã tỏ ra một chút sợ hãi.

Mã Nhược Anh nhìn sang Âu Dương Thiên Thiên, cô liếc mắt xuống tay đang đặt trên eo của cô gái, chẹp miệng nói:

- Đi với chị.

Dứt lời, cô lách qua người của Elena, đi thẳng về phía trước, Âu Dương Thiên Thiên thấy vậy, cũng nhanh chóng chạy theo sau.

Lúc đi, cô có quay mặt nhìn Elena một cái, nhưng cũng chỉ đúng 1 lần đó thôi, rồi ngoảnh mặt đi không nhìn nữa.

Đây là tự cô ta chuốc lấy, không phải lỗi do cô. Cô cũng chưa nhân từ tới mức đi đồng cảm với người đã từng đánh mình.


Mã Nhược Anh dẫn Âu Dương Thiên Thiên đi đến một phòng bệnh, cho cô ngồi lên giường, còn mình thì đi rửa tay thật sạch, rồi mang bao tay mới vào.

- Vén áo vùng bụng bên trái lên.

Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt nghi hoặc, muốn hỏi vì sao nhưng rồi lại thôi. Cô mím môi, từ từ vén áo mình lên, ở nơi đó, xuất hiện một vết bầm tím lớn, không biết đã in lên từ lúc nào.

Mã Nhược Anh kéo ghế tới, cô cầm đèn soi vào vết thương của Âu Dương Thiên Thiên, rồi dùng tay sờ xung quanh vùng bầm tím của cô, quan sát thật kĩ một lúc lâu mới xong.

- Bị từ lúc nào? - Mã Nhược Anh lên tiếng hỏi.

Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, đảo mắt nhớ lại, vài giây sau mới đáp:

- Tầm.... 3 tiếng trước!

Mã Nhược Anh gật đầu, nói:

- Vậy là từ trước khi Âu Dương Vô Thần vào phòng phẫu thuật.


- Lúc bị thương thì em nên nói ngay, tại sao đợi đến hết phẫu thuật của cậu ấy mà em vẫn không nói liền với chị? Nếu không phải chị để ý, có phải em sẽ không nói luôn không?

Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, ậm ừ trả lời:

- Em cảm thấy đây chỉ là vết thương nhỏ thôi, nên không muốn làm phiền chị. Anh hai còn bị thương nặng hơn em nhiều, chút bầm tím này sao có thể đem ra so sánh chứ?

Mã Nhược Anh cau mày, lên tiếng:

- Trong mắt em cứ vết thương chảy be bét máu mới là nặng sao? Âu Dương Vô Thần tuy ngất xỉu, mất máu nhiều, vết thương lớn nhưng chung quy đều là những biểu hiện ngoài thôi, xử lí không khó lắm. Còn em biết vết bầm này có thể gây ra những điều còn kinh khủng hơn nữa không? Đừng có mà khinh thường nó.

Dừng một chút, cô lại nói tiếp:

- Tạm thời thì chị sẽ sắp xếp để em tiến hành siêu âm và chụp cắt lớp vi tính trước, nếu không có điều gì bất thường thì chị sẽ kê thuốc thoa cho em. Trong thời gian chờ đợi, tránh hoạt động mạnh ở vùng bụng một chút, có dấu hiệu buồn nôn hay đau bụng dữ dôi thì phải nói với chị ngay, có biết không?

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô gật đầu, ngoan ngoãn đáp:

- Được, em biết rồi!

Mã Nhược Anh bây giờ mới yên tâm hơn một chút, cô đẩy ghế, tháo găng tay ra rồi vứt vào sọt rác gần đó, sau đấy đứng dậy đi rửa tay một lần nữa.

Đưa hai tay mình vào làn nước mát, Mã Nhược Anh vừa rửa tay vừa lên tiếng:

- Lo lắng cho Âu Dương Vô Thần lắm sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận