Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Vô Thần quăng hết mọi thứ xung quanh anh xuống đất, bất kể là nặng hay nhẹ, quan trọng hay không quan trọng đều vỡ tan tành. Đồ vật có xa xỉ hoa lệ đến mấy cũng không thể cứu vãn được cơn tức giận của anh.

Mã Nhược Anh không lên tiếng can ngăn, cô chỉ đứng nhìn người đàn ông đập phá mọi thứ, âm thầm cầu nguyện cho chúng. Xui xẻo thay là, gặp phải cơn phẫn nộ của Âu Dương Vô Thần rồi, chạy cũng không thoát.

Sau 2 phút xả cơn giận, người đàn ông mới dừng lại, anh đứng thở hổn hển, cúi gằm đầu nhìn mặt đất, không toát ra biểu hiện nào.

Mã Nhược Anh thở dài một hơi, hỏi:

- Dễ chịu hơn chưa?

Vừa nói, cô vừa đi đến tủ thuốc được đặt ở trong góc, lấy hộp sơ cứu ra, rồi tiến về phía Âu Dương Vô Thần.

- Nếu thấy dễ chịu rồi, vậy thì ngồi xuống đi, để tôi cầm máu vết thương của cậu lại.

Người đàn ông không nói gì, cũng không có tỏ ra hành động ngăn cản chỉ im lặng làm theo lời của cô, quay lưng lại và ngồi xuống ghế.

Giây phút anh xoay người lại, Mã Nhược Anh thấy trên lưng áo Âu Dương Vô Thần..... một mảnh ướt đẫm màu đỏ.

Tuy chuyện này nằm trong dự kiến, nhưng Mã Nhược Anh cũng tỏ ra rất khó chịu. Cô cau mày, lấy kéo cắt phăng chiếc áo, trực tiếp lột nó ra khỏi thân thể anh, sau đó mở hộp thuốc ra và lấy bông băng.

Xé từng miếng băng thành cuộn nhỏ, cô dùng kẹp gắp chúng lên, rồi nhúng với thuốc sát trùng, hành động của cô vừa nhanh, vừa chính xác, lại không một động tác thừa. Cả người toát ra khí chất của một bác sĩ thực thụ.

Mã Nhược Anh dùng 1 tay cầm miếng bông lau sạch hết máu xung quanh trên da thịt của anh, rồi dùng tay còn lại đang cầm kẹp có thuốc sát trùng bắt đầu rửa miệng vết thương đã sưng tấy.

- Thiên Thiên đã không sao rồi, cậu không cần hành hạ mình ra thế này. Mới khâu vết thương cho cậu ngày hôm qua thôi mà hôm nay đã bục chỉ, cậu muốn người ngoài đánh giá thế nào về năng lực của tôi vậy?

Âu Dương Vô Thần nghe xong, vẫn chỉ im lặng, không lên tiếng đáp lại. Thấy vậy, Mã Nhược Anh lại muốn nói tiếp, thế nhưng chưa kịp thốt ra lời thì có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Người đàn ông ngồi thẫn thờ, vài giây sau mới rút trong người ra một chiếc điện thoại. Nó là thứ mà sáng nay Elena đã mang tới cho anh, cùng với cuộc nói chuyện không mấy thuận lợi.

Nhìn dãy số lạ hiện lên, Âu Dương Vô Thần mím môi, ánh mắt dường như phát hiện ra gì đó.

4 số đầu.... là số độc quyền chỉ có ở một nơi trên đất Trung Quốc.

Nhấn nút trả lời, anh đưa điện thoại lên tai, nghe tiếng nói đầu tiên phát ra:

- Vô Thần, là ta!

Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt lạnh nhạt, cứ như đã biết sẵn, anh bình tĩnh đáp lại:

- Con nghe đây.... ba nuôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui