Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Đường Gia Ân nắm chặt tay, trên mặt đã tức giận đến mức nổi gân xanh, nhưng mà 1 chữ bà ta cũng không đáp lại được. Cuối cùng, chỉ có thể cương mặt, ấm ức mà ngồi xuống lại ghế của mình.

Âu Dương Thiên Thiên lườm muốn rách mắt, cô chậm rãi về chỗ, điều chỉnh lại giọng của mình, lên tiếng:

- Hôm nay về đây, thứ nhất là cảnh cáo dì, đừng làm xằng bậy trong Đường gia. Thứ 2, tôi là muốn dì trả lại toàn bộ số tài sản mà mẹ tôi đã để lại cho tôi trong di chúc 10 năm trước, tất cả!

Đường Gia Ân ngay lập tức nhíu mày, theo bản năng thốt lên:

- Vì cái gì chứ?

Số tài sản đó đã ở trong tay cô, mắc mớ gì bắt cô trả? Hơn nữa, sự việc đã qua 10 năm rồi, bây giờ muốn đòi? Cô không trả!

Âu Dương Thiên Thiên cười lạnh, nói:

- Vì cái gì ư? Vì tôi chính là người được thừa hưởng số tài sản đó, chứ không phải là dì. Vậy nên, nó thuộc về tôi!

- Đường Gia Ân, dì thật sự nghĩ tôi vẫn là đứa trẻ non nớt của 10 năm trước sao? Để dì dễ dàng qua mặt như vậy? Tôi lúc đó có thể còn quá nhỏ tuổi mà bị dì lừa, nhưng mà.... 10 năm sau, tôi đã không còn như vậy nữa rồi.

- Bây giờ tôi là Nhị tiểu thư của Âu Dương gia, thế lực nhà tôi lớn thế nào, tôi nghĩ dì hiểu rõ. Để tôi lục lại di chúc của mẹ sẽ phiền phức lắm, vậy nên dì tốt nhất nên hai tay trao trả lại cho tôi, tôi sẽ niệm tình mà không chấp nhất với dì.

- Đương nhiên, dì không muốn đưa cũng được, nhưng làm như vậy là không tốt đâu. Để tôi dùng quyền lực của Âu Dương gia kiện lên tòa, dì chắc chắn thua thảm bại, Vì là thế... nên dù có làm gì, thì kết cục cũng chỉ có một: chính là phải trả tài sản lại cho tôi!

Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, cười thách thức với Đường Gia Ân trước mặt, cô bây giờ, muốn lấy chút tiền đó thì chỉ cần dùng đến tiếng tăm của Âu Dương gia thôi.

Cô không tin, bà ta không sợ =)))

Đường Gia Ân nghiến răng, càng nhìn Âu Dương Thiên Thiên, sự tức giận càng bốc lên đỉnh đầu.

Bà ta nắm chặt tay, khiến móng tay đâm sâu vào da thịt, sự kiềm chế đã lên đến đỉnh điểm, Đường Gia Ân hét lên:

- Âu Dương Thiên Thiên, mày dựa vào cái gì mà muốn có tài sản của tao? Mày đã có Âu Dương gia rồi, còn muốn chút tiền ít ỏi đó của tao là sao?

Âu Dương Thiên Thiên nhướn mày, lạnh nhạt đáp:

- Âu Dương gia với Đường gia không giống nhau, bên cha tôi thì liên quan gì đến việc tôi lấy tiền từ mẹ tôi chứ? Đây là theo di chúc của bà ấy để lại, tôi sẽ lấy bằng hết, bao gồm căn nhà này, cố phiếu và tài sản đứng tên mẹ tôi đã chuyển nhượng thành tên tôi 10 năm trước, tuyệt đối không sót 1 cái nào!

Đường Gia Ân trừng mắt, bà ta đã mất kiểm soát đến mức đổi luôn cách xưng hô, gằn giọng nói:

- Âu Dương Thiên Thiên, mày đã bỏ số tài sản đó 10 năm rồi, mày muốn lấy lại sao? Đừng có nằm mơ!

Cô gái ngồi trước mặt nhếch môi, ánh mắt lóe sáng, không nhanh không chậm đáp:

- Tiền của tôi thì chính là tiền của tôi, 10 năm trước tôi không lấy, 10 năm sau tôi muốn lấy thì sao? Sớm hay muộn có thay đổi được quyền sở hữu của tôi hay không? Dì à, là dì tham lam, nên dì đã sai, sai từ cái ý nghĩ khi muốn chiếm đoạt tài sản của tôi 10 năm trước rồi!

Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên đứng dậy, thân hình chuẩn đẹp của cô cao ngất, tạo nên khí phách cực kì áp đảo, cô híp mắt, lên tiếng tiếp:

- Đường Gia Ân, tôi có 1 cái tính khí như thế này, cảm thấy nên cho dì biết. Đó chính là cố chấp sở hữu!

- Đối với thứ định sẵn đã là của Âu Dương Thiên Thiên tôi, thì đừng nên dám đụng vào, nếu như nhất quyết muốn lấy, thì dù là ai, tôi cũng sẽ khiến kẻ đó ăn rồi, nhai rồi vẫn phải tự móc họng mà lấy ra lại. Số tài sản của mẹ tôi, nó ít, nó nhỏ bé, nhưng vẫn là của tôi, vậy nên, dù chỉ là 1 đồng, tôi cũng sẽ không để rớt ra ngoài!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui