Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Thiên Thiên nhìn thấy súng, suy nghĩ đầu tiên trong tâm trí cô là chạy trốn, ngay lập tức đứng dậy, cô xoay người chạy vụt ra khỏi phòng.

"Pằng" - Một viên đạn sượt ngang qua người Âu Dương Thiên Thiên, ghim thẳng vào bức tường phía trước. Cô hoảng hồn cúi người, túi xách trên tay cũng rơi xuống đất, quay đầu nhìn tên đàn ông đang đi ra khỏi căn phòng, cô sợ hãi đến cực điểm.

Trời ạ, đạn thật! Là đạn thật.

Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, cô nhìn dòng người đang chạy hoảng loạn, cắn răng hòa vào đám đông, chạy đến cửa thoát hiểm.

Đúng lúc này, từ đoạn hành lang xuất hiện thêm nhiều người mặc áo đen, trên tay cầm súng và bắt đầu bắn về phía đám người đang chạy thoát. Âu Dương Thiên Thiên vừa đi vừa né, đạn bay tứ tung, thậm chí còn trúng vào những người xung quanh, tình hình hỗn độn cực độ.

Gì vậy? Khủng bố ư? Sao đột nhiên khủng bố lại vào khách sạn chứ?

Âu Dương Thiên Thiên cắn răng, cô không nghĩ nhiều nữa, cúi thấp người xuống đi thẳng, trước mắt phải chạy trốn khỏi nơi này đã.

Đi đến cửa thoát hiểm, tất cả đều chen chúc nhau chạy xuống cầu thang, Âu Dương Thiên Thiên cũng không ngoại lệ, thế nhưng vì không gian hẹp mà tốc độ ai nấy cũng đều bị chậm lại, khiến cả đoàn người bị trì trệ, chật cứng cầu thang, không sao di chuyển nổi.

Âu Dương Thiên Thiên quay đầu nhìn đám người áo đen đang tiến mỗi lúc một gần hơn, cô cắn môi, ngước mặt nhìn lên trên, đột nhiên nảy ra ý định khác.

Xuyên qua đám đông, cô đi ngược lại hướng của cầu thang, chạy lên phía trên, hướng đến sân thượng cao nhất của khách sạn.

Thế nhưng, thật không may cho Âu Dương Thiên Thiên, ngay khi bóng hình của cô vừa khuất, người cầm súng khi nãy xông vào phòng bằng đường cửa sổ đã kịp nhìn thấy hướng cô chạy đi.

Gương mặt hắn ngước lên trên, lộ ra vết sẹo lớn in dài từ trán xuống cằm, híp mắt nhìn thân ảnh của cô gái nhỏ, hắn chợt lẩm bẩm:

- Người phụ nữ... đi bên cạnh Phelan...

Dứt lời, hắn bước theo hướng đi của Âu Dương Thiên Thiên, thẳng lên trên cao...

- ------...---------....-----------...---------

Kỳ Ân và Lữ Uyển Thành thoát ra khỏi thang máy, hai người đi đến tầng 36 theo kế hoạch, trên tay cả hai đều cầm súng, gặp bất cứ kẻ áo đen nào cũng một phát giết gọn.

- Anna, David đâu? Tôi không thấy hắn có mặt ở đây. Hắn mới là mục tiêu quan trọng của chúng ta!

Người con gái bên kia bận rộn với chiếc máy tính nhỏ của mình, hai tay cô thoăn thoắt trên bàn phím, ánh mắt nhìn màn hình không bỏ sót một điểm nào.

Tầm 2 giây sau, cô lên tiếng đáp:

- Kỳ Ân, David trốn được khỏi vòng vây của chúng ta rồi, theo flycam, hắn đã đu dây từ tầng 48 xuống tầng 40, rồi đập cửa kính vào trong 1 căn phòng, tôi không rõ đó là phòng nào.

Con số 40 vừa thoát ra khỏi miệng của Anna, Kỳ Ân liền chớp mắt một cái, trong lòng cô lộp bộp vài tiếng.

Cô đưa tay lên headphone của mình, thận trọng hỏi:

- Có chắc là tầng 40 không? Phòng nào? Tìm kĩ đi!

Anna nheo mắt, cô lướt tay tìm sơ đồ chung của khách sạn, rồi trả lời:

- Phòng 40.....12... chính xác là phòng 4012, tầng 40.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui