Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Vô Thần nhìn cánh tay của Âu Dương Thiên Thiên rụt lại, ánh mắt anh hơi chìm xuống, nhưng chỉ thoáng qua vài giây, ngay sau đó, anh liền bắt lấy tay của cô.

Âu Dương Thiên Thiên còn chưa kịp thắc mắc gì thì người đàn ông đã quay đầu, kéo cô rời đi. Anh vừa bước vừa lên tiếng nói vào chiếc headphone không dây đeo bên tai:

- Lữ Uyển Thành, phòng cậu đặt cho tôi là phòng nào? Có chìa khóa hay không?

Lữ Uyển Thành đang cùng với Anna đi lên sân thượng, nghe tiếng phát ra của boss mình, anh ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng đáp:

- Boss.... dạ vâng, là phòng tổng thống loại 1, nằm ở tầng 45, số phòng 4511, không cần chìa khóa nhưng cần thẻ phòng, nếu... bây giờ ngài muốn vào thì tôi sẽ mở khóa ngay, tôi có thiết bị mở khóa từ xa.

Âu Dương Vô Thần mặt không đổi sắc trả lời:

- Được, mở ngay đi.


Âu Dương Thiên Thiên đi ngang qua chỗ Kỳ Ân, cô nhìn cô ấy với ánh mắt nghi ngờ, nhưng không lên tiếng hỏi bất cứ điều gì. Cô đương nhiên có rất nhiều thắc mắc, nhưng mà.... bây giờ không phải là thời điểm để hỏi những chuyện đó. Và thậm chí... là trong tình cảnh đẫm máu như thế này, cô không thể lên tiếng được.

Âu Dương Vô Thần dẫn Âu Dương Thiên Thiên đi xuống tầng 45, anh mở cửa phòng mình ra, trực tiếp quăng cô lên giường.

Đi đến tủ thuốc gần đó, người đàn ông thô bạo lôi hộp cứu thương ra ngoài, anh đem đến chỗ cô gái, dùng tay lục tung cả hộp thuốc, dường như đang muốn tìm thứ gì đó.

Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô nhìn hành động của người đàn ông, lên tiếng hỏi:

- Âu Dương Vô Thần, anh làm gì vậy?

Người đàn ông không để vào tai câu hỏi của cô, anh lấy ra một bình nước rửa vết thương nhỏ, cùng với vải bông, sau đó cầm lấy tay Âu Dương Thiên Thiên giật về phía mình, nói:

- Ngồi im, cô bị thương rồi.


Âu Dương Thiên Thiên thuận theo mắt Âu Dương Vô Thần nhìn đến vết rách trên cánh tay mình, cái này.... hình như là do lúc nãy mảnh cửa kính văng ngang qua, đúng không nhỉ?

Nó cũng được coi là vết thương sao? Nghiêm trọng gì đâu?

Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, lên tiếng:

- Cũng không có gì lớn mà, anh.... ưm...

Chưa kịp nói hết câu, Âu Dương Thiên Thiên liền bị người đàn ông lấn tới, anh đột ngột ngậm lấy môi cô, hôn một cách mạnh mẽ không báo trước.

Âu Dương Thiên Thiên theo bản năng phản kháng, cô cắn chặt răng mình, mím môi lại, đồng thời dùng tay đẩy người Âu Dương Vô Thần ra.

Cái quái gì vậy? Tại sao lần nào gặp lại anh ta cũng muốn ăn đậu hũ của cô là sao? Còn thô bạo như vậy nữa?

Âu Dương Thiên Thiên dùng lực đẩy thân thể người đàn ông ra, nhưng sức của cô là quá yếu ớt trước một người cuồng dã như Âu Dương Vô Thần.

Anh nắm lấy hai tay cô, không cho Âu Dương Thiên Thiên thêm có chút chống cự nào, rồi thuận thế đẩy cô xuống giường, ép thân mình nằm lên trên.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận