Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Khoảng 10 phút sau,

Căn phòng bỗng trở nên đông nghịt người. Âu Dương Thiên Thiên đứng bên cạnh giường, nét mặt có chút lo lắng nhìn Mã Nhược Anh đang khám cho Âu Dương Vô Thần.

Phía sau cô, Vivian và đám Kỳ Ân cũng đã tới, bọn họ dường như đang đợi kết quả từ chủ nhân của mình.

Mã Nhươc Anh nhìn qua một lượt, rồi quay đầu lại nói với Kỳ Ân:

- Mọi người ra ngoài hết đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với Thiên Thiên.

Lữ Uyển Thành nghe vậy, liền có linh cảm không lành, nhíu mày hỏi:

- Bác sĩ Mã, cô có ý gì? Boss rốt cuộc như thế nào không thể nói mà phải đuổi chúng tôi ra?

Lời vừa dứt, Kỳ Ân bên cạnh liền lên tiếng chặn lại:

- Dạ vâng.


Nói rồi, cô cầm tay Lữ Uyển Thành kéo ra ngoài, mặc kệ anh phản kháng. Vivian sờ mũi, liếc mắt nhìn Âu Dương Thiên Thiên rồi cũng quay người đi theo.

Đợi đến khi tất cả đều ra ngoài rồi, Âu Dương Thiên Thiên liền tiến lại gần Mã Nhược Anh, hỏi:

- Bác sĩ Mã, Âu Dương Vô Thần làm sao vậy? Có phải anh ấy bị thương nặng lắm không?

Người phụ nữ nhìn cô, cười mỉm, đáp:

- Đúng là có bị thương, nhưng không nặng như em nghĩ đâu, đừng lo lắng quá. Chỉ cần uống và kết hợp bôi thêm thuốc là sẽ ổn.

Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, liền giống như trút được gánh nặng, cô chống tay xuống giường, há miệng thở phào nhẹ nhõm.

Thật may quá, lúc nãy thấy anh ta đột ngột ngất xỉu như vậy, cô còn tưởng....

Mã Nhược Anh nhìn hành động của cô, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt lúc này đột nhiên phát hiện được cái gì đó, liền trực tiếp bật cười.


Ái chà, không ngờ đến nha, tên ngốc đó cũng biết làm mấy chuyện này. Mới vừa về, vậy mà đã không đợi kịp rồi.

Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ trước tiếng cười của Mã Nhược Anh, cô ngước mặt nhìn lên, theo tầm mắt hướng tới cổ mình, đỏ mặt lấy tay che đi.

Trời ạ.... cô ta thấy cái đó rồi sao!

Mã Nhược Anh mím môi, cố nhịn cười lại, cô cầm lấy tay Âu Dương Thiên Thiên, cùng ngồi xuống giường, hỏi:

- Có sợ không? Khi thấy tất cả đều khác so với tưởng tượng như vậy?

Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, cô thuận thế ngồi xuống, biết Mã Nhược Anh đang nói đến vấn đề gì, chậm rãi đáp:

- Nếu em trả lời không sợ thì chính là nói dối rồi. Sự thật... em đã rất sợ. Thậm chí bây giờ em còn không biết phải gọi chị hay Kỳ Ân như thế nào nữa. Quản gia Kỳ ư? Em không chắc là đúng lắm.

Mã Nhược Anh cười hắt ra một hơi, cô nhớn mày, lên tiếng:

- Thật ra em khá hơn chị tưởng nhiều đấy, chị đã nghĩ em sẽ không chấp nhận được và sẽ hỏi tất cả mọi người ở đây về chuyện đã xảy ra chứ. Nhưng mà không... em đã im lặng, em đang đợi những người đó tự giải thích với mình, phải không?

Dừng một chút, cô lại nói:

- Thiên Thiên, em muốn biết không? Tại vì sao Vô Thần và những người khác phải giấu em những chuyện này. Tại vì sao... Stefan, Elena lại có thành kiến với em? Chị sẽ cho em biết toàn bộ sự thật, chỉ cần em hỏi thôi. Muốn biết không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận