Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Vivian và Âu Dương Vô Thần ngồi vào ghế, còn Mã Nhược Anh thì vẫn đứng đó nhìn với ánh mắt hiếu kì. Thấy vậy, Âu Dương Vô Thần liền lên tiếng:

- Cậu làm gì vậy? Còn không mau ngồi đi, muốn tôi mời hay sao?

Mã Nhược Anh liếc ánh nhìn về phía anh, cô chớp chớp mắt, lắc đầu không nghĩ nữa đi tới.

Âu Dương Vô Thần nói xong, lại nhìn về phía Âu Dương Thiên Thiên một lần nữa, trùng hợp cô cũng nhìn qua, nhưng nhanh chóng né đi.

Âu Dương Thiên Thiên đóng cửa lại, cô đi về phía bàn rót ba ly nước ấm, rồi mang đến cho ba người nào đó đang ngồi. Từ đầu đến cuối, cô đều không nhìn Âu Dương Vô Thần một cái nào. Còn người đàn ông... đương nhiên không rời mắt khỏi cô.

Mã Nhược Anh và Vivian lần này nhìn rất rõ ràng, cả hai không hẹn mà cùng liếc mắt qua nhau, nghĩ.

Chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra trong lúc hai người "đi vắng" rồi.


Âu Dương Thiên Thiên đặt nước lên bàn, sau đó liền đi đến phía giường, tựa như không muốn ở gần Âu Dương Vô Thần quá lâu. Cô cúi người ngồi xuống, chậm rãi nhặt hết thuốc rơi vãi dưới sàn, rồi cầm theo ly nước đem đi nơi khác.

Âu Dương Vô Thần nhìn hành động của cô, đôi con ngươi đen như mực, vài giây sau, anh quay qua Mã Nhược Anh, khuôn mặt liền trở lại bình thường, lên tiếng:

- Lúc nãy cậu nói có ý gì? Chuyện liên quan đến Stefan là thế nào?

Mã Nhược Anh nhớ đến mục đích chính của mình, cô chớp mắt, nói:

- À phải, chuyện đó....

Hơi kéo dài âm của mình ra, Mã Nhược Anh liếc qua Vivian rồi nhìn lại Âu Dương Vô Thần, mím môi đáp:

- Không rõ cậu đã biết chưa, nhưng mà.... Stefan bị bệnh mất cảm giác đau, hình như được một thời gian dài rồi.


Câu nói của Mã Nhược Anh nhanh chóng thu hút sự chú ý của hai người gần đó, thậm chí còn khiến Âu Dương Thiên Thiên ở phía xa cũng phải vểnh tai lên nghe.

Âu Dương Vô Thần cau mày, hỏi:

- Sao cậu lại nói như vậy?

Mã Nhược Anh mím môi, chậm rãi trả lời:

- Hôm nay trên đường trở về khách sạn, anh ta bị đám người Adios truy sát và đã có thương tích rất nặng. Tuy nhiên, dù vết chém có nặng thì anh ta cũng không hề kêu đau hay tỏ ra thái độ gì. Sau một lúc nói chuyện, tôi mới biết anh ta bị bệnh mất cảm giác.

Vivian nhướn môi nhìn sang người phụ nữ, lên tiếng:

- Thảo nào, tôi cứ cảm thấy lạ là vì sao Stefan không hề tỏ ra chút biểu hiện nào của một người bị thương, thậm chí còn không nhăn mày một cái, hóa ra là vì cậu ta có bệnh.

Âu Dương Thiên Thiên nghe đến đây, động tác của cô đột nhiên khựng lại.

Mất cảm giác? Vậy ra lúc đó.... khi tay anh ta chạm vào than đỏ lửa, anh ta nói không đau... chính là ý này sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận