Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Thiên Thiên bị lời nói không có chút chính đáng nào của Âu Dương Vô Thần làm không phục, cô nhíu mày, hỏi:

- Tại sao tôi lại không được đi?

Âu Dương Vô Thần chớp mắt, không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô, chỉ nói:

- Tóm lại em không được đi đâu cả, ngoan ngoãn ở lại trong phòng cho tôi.

Dứt lời, người đàn ông liền vươn tay đóng cửa, rồi dùng thẻ phòng khóa lại, sau đó nhanh chóng rời đi, mặc kệ tiếng kêu của cô gái phía sau.

- Này, sao anh lại vô lí như vậy hả? Âu Dương Vô Thần... này....! - Âu Dương Thiên Thiên dùng tay đập cửa, cô tức giận hét tên của người đàn ông, nhưng mãi vẫn không khiến anh quay lại.

Cuối cùng vì không thể làm gì, Âu Dương Thiên Thiên đành từ bỏ, cô quay người đi vào trong, hậm hực ngồi lên giường.

Cái tên đó bị gì vậy chứ? Đột nhiên tức giận, rồi còn đột nhiên không cho cô ra khỏi đây nữa. Thái độ khác hoàn toàn so với lúc nãy, cứ như một người khác vậy.


Nằm ườn xuống nệm êm, Âu Dương Thiên Thiên mím môi nhìn trần nhà xa hoa, nghĩ lại thì... lúc đó... những lời nói thốt ra từ miệng của anh ta, không phải là không làm cô động lòng....

Đưa tay đặt lên ngực trái mình, ngón tay cô gõ từng nhịp nhẹ nhàng, tựa như đang suy nghĩ gì đó. Thở hắt ra một hơi, Âu Dương Thiên Thiên nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào trong suy tư.

Lần này... phải suy tính thật kĩ mới được.

- -------...------------....------.....---------

Âu Dương Vô Thần lái xe đi đến biệt thự của Stefan, dừng trước sân nhà, Elena và Andrew thấy anh, liền đi ra ngoài đón.

- Stefan ở đâu? - Vừa bước xuống xe, Âu Dương Vô Thần trực tiếp vào thẳng vấn đề, nhìn người phụ nữ hỏi.

Elena mím môi, chậm rãi đáp:


- Anh hai ở trên tầng, từ lúc Mã Nhược Anh khâu vết thương xong, anh ấy trở về đây thì không nói gì cả, cứ tự nhốt mình ở trong phòng, em còn nghe tiếng anh ấy đập đồ nữa....

Dừng 1 chút, Elena tiến lên, vươn tay nắm lấy góc áo của Âu Dương Vô Thần, nói tiếp:

- Phelan, anh hai em rốt cuộc là bị gì vậy, có phải Mã Nhược Anh nói gì đó khiến anh ấy tức giận hay không?

Ánh mắt và khuôn mặt Elena xưa nay luôn rất bình tĩnh, không có quá nhiều chuyện có thể khiến cô thay đổi biểu hiện, ngoại trừ việc liên quan đến Âu Dương Vô Thần và Stefan.

Bây giờ, nhìn tâm trạng Elena lo lắng như vậy, Âu Dương Vô Thần có thể biết là cô đang sợ hãi, liền đưa tay lên vỗ vai cô, đáp:

- Không có chuyện đó đâu, để tôi đi xem cậu ấy.

Dứt lời, Âu Dương Vô Thần liền nhấc chân đi vào trong, Elena nhướn mày nhìn theo, đôi con ngươi phảng phất nỗi buồn nhẹ.

Andrew đứng bên cạnh, nếu như là bình thường, anh sẽ im lặng không nói gì, nhưng lần này, anh lại tiến lên trước, chủ động lên tiếng an ủi Elena:

- Không sao đâu, đừng lo lắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận