Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Elena nghe câu nói của Andrew, cô mím môi, lắc đầu nói:

- Em chưa bao giờ thấy anh hai như vậy...

Trước đây, dù là có chuyện gì xảy ra anh hai cô cũng luôn là người bình tĩnh nhất, thực sự để làm anh ấy tức giận đến mức đập phá đồ đạc thì chắc chắn đó phải là chuyện rất lớn.

Bàn tay Elena siết chặt lại, cô mím môi, ánh mắt có chút sắc bén.

Mã Nhược Anh, rốt cuộc cô đã nói gì với anh hai tôi?

Sau vài giây, Elena quay người bước nhanh về phía cửa, dường như muốn đi đâu đó.

Andrew lập tức ngăn hành động này lại, anh tiến lên, nắm lấy tay cô, lo lắng hỏi:

- Elena. em muốn đi đâu, đừng có làm bậy.

Người phụ nữ nghiến răng, cô giật mạnh cánh tay người đàn ông ra, quát:


- Anh đừng có cản em, em phải đi hỏi Mã Nhược Anh, rốt cuộc cô ta đã làm gì mà anh hai em ra nông nỗi này.

Dứt lời, Elena xoay người đi nhanh ra phía cổng, để lại một mình Andrew đứng đó, anh đắn đo vài giây rồi cũng quyết định chạy theo.

Âu Dương Vô Thần không hay biết chuyện đang xảy ra, anh chậm rãi đi đến phòng của Stefan trên tầng. Mở cửa ra, hình ảnh hiện lên trước mắt là những mảnh vỡ thủy tinh nằm rải rác dưới sàn, còn có những dòng nước đỏ đen chảy lênh láng.

Thứ bị đập nát mà Elena nói, chính là những chai rượu đắt tiền này sao? Haizz, xem ra thực là chuyện không nhỏ. Đến mức thứ rượu mà Stefan say mê sưu tập nhiều năm cũng bị đập đáng tiếc thế này.

Âu Dương Vô Thần khéo léo luồn qua những mảnh vỡ thủy tinh, anh bước đến gần thân ảnh người đàn ông trong bóng tối. Lúc này, tiếng nói của Stefan liền vang lên:

- Tại sao cậu lại đến đây?

Âu Dương Vô Thần liếc mắt, anh không thấy rõ khuôn mặt của Stefan, liền búng tay một tiếng, ngay lập tức, đèn trong căn phòng được bật lên.

Stefan ngồi dưới giá rượu, xung quanh đầy những vỏ chai rỗng, rượu bên trong không phải bị đổ ra ngoài mà là bị anh ta uống hết. Tuy vậy, khuôn mặt Stefan lại không có chút nào giống người đã uống hết những chai rượu đó, ánh mắt anh bình tĩnh đến không thể ngờ được.

Âu Dương Vô Thần bỏ một tay trong túi, anh đứng nhìn từ trên cao, lạnh nhạt hỏi:


- Cái bộ dạng này là sao? Cậu đang làm gì vậy?

Stefan thở hắt ra một hơi, anh nốc thêm một hơi nữa từ chai rượu đang cầm trên tay, đáp:

- Đang uống rượu, cậu không thấy à? Lại đây, cùng uống với tôi đi.

Vừa nói, người đàn ông vừa rút một chai rượu đằng sau mình, quăng về phía Âu Dương Vô Thần.

Anh dùng một tay dễ dàng bắt lấy chai rượu từ Stefan, cúi mắt nhìn nồng độ cồn in trên vỏ chai, Âu Dương Vô Thần chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, mở nắp ra uống một hơi đầu tiên.

Chất lỏng ấm nồng cay xè chảy xuống thanh quản, Âu Dương Vô Thần nhâm nhi hương vị thượng hạng, vài giây sau lại lên tiếng:

- Ngon đấy, khi nào cho tôi một chai đi.

Stefan liếc ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua, thuận miệng hỏi:

- Cậu lấy làm gì? Tủ rượu nhà cậu thiếu sao?

Âu Dương Vô Thần lắc đầu, mím môi trả lời:

- Không, loại Chivas ủ 18 năm này tôi kiếm lâu rồi, nhưng mãi vẫn không mua được, cậu có nhiều như vậy thì cho tôi bớt đi. Hơn nữa.... tôi không uống một mình. Tôi là muốn uống cùng Âu Dương Thiên Thiên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận