Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Vivian theo lời đi vào trong phòng, cô cùng với người đàn ông ngồi xuống ghế sofa, Âu Dương Thiên Thiên đóng cửa lại, cô dọn dẹp chiếc giường một chút, rồi rót hai ly nước cho Âu Dương Vô Thần và Vivian.

Nhìn tấm thiệp trên bàn, người đàn ông

chớp nhẹ ánh mắt, lên tiếng:

- Nghe nói Sophia đã đến, tôi cũng đoán được là chuyện này, chẳng mấy khi cận vệ của hoàng gia lại từ nơi xa xôi đến tận đây tìm cô cả.

Vivian nhướn mày, nhàn nhả ngồi tựa ra ghế, đáp:

- Là chuyện sớm muộn mà, tôi tránh cũng đã tránh được 1 tháng rồi, bây giờ thì không thể tránh được nữa, đành phải đối mặt thôi.

Âu Dương Vô Thần gật đầu, hỏi tiếp:

- Vậy còn Stefan và Elena? Họ đã biết chuyện này chưa?

Vivian mím môi, tặc lưỡi nói:

- Có lẽ là rồi, đám người bên

tộc Weithemer chắc sẽ liên lạc trước cho hai người đó. Nhưng mà tình hình của Elena không tốt lắm, tôi sợ cô ta không đi được nên một lát nữa tôi đến thăm sẽ bàn với Stefan việc này luôn.

Dừng một chút, cô nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh Âu Dương Vô Thần, mỉm cười lên tiếng:


- Hôn lễ sẽ tổ chức tại Anh quốc, lúc đó, cậu hãy đi cùng với Âu Dương Thiên Thiên nhé, tôi rất muốn thấy cô bé này trong tiệc cưới của mình.

Âu Dương Thiên Thiên bị gọi tên, cô ngước lên nhìn Vivian, sau đó lại quay qua nhìn người đàn ông, có chút bối rối.

Cô cũng phải đi chung nữa ư? Vì sao?

Âu Dương Vô Thần liếc mắt, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay của Âu Dương Thiên Thiên, trả lời:

- Được, tôi và Thiên Thiên sẽ đến.

Vivian nhìn hành động của anh, nhếch môi cười quyến rũ, thở hắt ra một hơi, cô đứng dậy, lên tiếng:

- Tốt rồi, có được lời hứa của cậu, tôi cũng yên tâm hơn nhiều. Bây giờ tôi có việc phải đi rồi, lần gặp mặt này có lẽ là lần cuối cùng ở đây, tôi phải trở về Anh quốc trong ngày nên tạm biệt cả hai người luôn nhé. Hẹn gặp lại tại lâu đài của tôi, Phelan.

Dứt lời, cô xoay người muốn rời đi, đúng lúc này, từ phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi:

- Vivian.

Người phụ nữ dừng chân lại, quay đầu nhìn Âu Dương Vô Thần, hỏi:

- Còn chuyện gì sao?


Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt đen láy, chậm rãi nói:

- Không chạy trốn được sao? Khỏi chuyện cô không muốn?

Vivian không trả lời ngay lập tức, cô im lặng tầm 3 giây rồi mới dáp:

- Ừm... không chạy trốn được. Cậu biết tính tôi mà, thứ gì cũng có thể bỏ lại, nhưng riêng ngôi vị nữ hòng, thì không thể.

Nói xong, người phụ nữ rời khỏi căn phòng không chút do dự. Âu Dương Vô Thần nhìn theo hướng cô đi ra ngoài, trong đôi con ngươi hiện lên chút suy tư.

Lúc này, Âu Dương Thiên Thiên bên cạnh đột nhiên hất bàn tay của anh ra, lên tiếng:

- Này, nói có một câu mà cũng động tay động chân nữa hả? Có phải tôi đánh anh chưa đủ không?

Âu Dương Vô Thần nhìn sang cô gái bên cạnh, anh chớp mắt, vô tội đáp:

- Tôi chỉ nắm tay chứ đâu có làm gì em, tại sao cứ nghĩ tôi biến thái mãi vậy?

Âu Dương Thiên Thiên trề môi, nheo mắt nói:

- Người ngoài có lẽ không biết nhưng tôi thì biết đấy, anh là tên biến thái, cực kì biến thái, đặc biệt là biến thái vào ban đêm. Lại đây, lúc nãy tôi vẫn chưa đánh đủ anh, mau lại đây.

Nhìn Âu Dương Thiên Thiên vẫy vẫy tay, Âu Dương Vô Thần tự giác né qua một bên, anh lắc đầu, giọng có chút bất đắc dĩ:

- Đừng đánh nữa, em có thể cho tôi chút sĩ diện được không? Cứ như thế này thì tôi làm sao ra ngoài gặp người khác được chứ?

Âu Dương Thiên Thiên vắn áo lên, cô đứng dậy, tiến gần tới chỗ người đàn ông, nhướn mày nói:

- Không được, tôi mặc kệ sĩ diện gì đó của anh, hôm nay nhất định phải xử chết anh mới xong chuyện. Nằm ngủ mà cũng muốn ăn đậu hũ của tôi hả? Đúng là biến thái từ trong trứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận