Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Mã Nhược Anh liếc mắt sắc bén, cô nhướn người rút tấm khăn giấy trên bàn ra, lau lau tay của mình, ánh nhìn có chút ghét bỏ.

Thật là, đã không muốn động tay động chân rồi mà, sao cứ phải ép cô thế nhỉ? Ngoan ngoãn nói ra thì có phải sẽ chết nhẹ nhàng hơn không?

Ngay từ lúc đầu, Mã Nhược Anh vốn không có ý định cho người đàn ông này sống sót trở ra rồi, bởi vì hắn đã thấy mặt cô, còn biết được năng lực của cô, nếu để hắn thoát như lần trước nữa, cô có thể sẽ bị lộ thân phận mất. Dù khả năng đó cũng chỉ chiếm 5%, nhưng phải đề phòng thôi, cô sẽ giết chết hắn trong im lặng.

Có thờ có thiêng, có kiêng có lành mà!

Dừng một chút, Mã Nhược Anh nhìn 5 ngón tay mình, nhăn mày nghĩ. Nhưng cũng nói, hình như lúc nãy ngón tay út của cô đặt không đúng chỗ thì phải, lệch đi 1cm tại động mạch cổ rồi.

Ây da, lâu ngày không giết người bằng tay không nên kĩ năng kém đi nhiều rồi.

Mã Nhược Anh tặc lưỡi, cô vo tờ khăn giấy lại rồi vứt xuống sàn nhà, sau đó gác chân tựa lưng ra sau ghế, vài giây sau thì nghe thấy những tiếng động nhỏ. Cô liếc mắt nhìn về phía cửa chính của mình đang mở từ bên ngoài, khi thấy những hình bóng xuất hiện, cô chớp mắt lên tiếng:

- Các người căn giờ đến nhặt xác à? Sao không đợi thi thể tên này thối rửa luôn rồi hẵng tới, hửm?

Những người mang áo đen đứng trước mặt Mã Nhược Anh, cúi đầu đáp:


- Xin lỗi, phó chủ. Là chúng tôi sơ suất.

Mã Nhược Anh nhướn mày, gót chân cô đạp lên thân thể người đàn ông phía dưới, nói:

- Sơ suất? Các người có biết hắn ta đã ở trong phòng tôi bao lâu rồi không? Các người sơ suất đến tận 20 phút sao?

Đám người bị quát, ngay lập tức im lặng không lên tiếng. Bọn họ chỉ biết cúi đầu với Mã Nhược Anh, không dám nói thêm bất cứ câu gì nữa.

Lần này là bọn họ tắc trách, thật sự không ngờ tới tầng lớp bảo vệ của mình lại có lỗ hổng, khiến tên sát thủ này mò vào được tận đây, lại còn trong khoảng thời gan dài như vậy nữa, gây nguy hiểm đến cho chủ nhân.

Mã Nhược Anh quét ánh mắt nghiêm nghị, cô thở hắt ra một hơi, lên tiếng đanh thép:

- Chuyện này mà còn xảy ra một lần nữa, các người cuốn gói về bang hội ngay cho tôi, đừng ở bên cạnh làm vướng chân tôi.

Đám người cúi thấp đầu, đồng thanh trả lời:

- Rõ, phó chủ.


Nói xong, Mã Nhược Anh nhìn xuống người đàn ông nằm dưới đất, cô đá vào tay hắn ta, khiến người hắn quay sang một bên, nhìn một lượt xung quanh thân thể của hắn.

Một lát sau, cô ngóc đầu, lên tiếng:

- Găng tay.

Một trong số những người đang đứng ngay lập tức tiến lên, rút trong túi ra một đôi dăng tay cao su, đưa cho Mã Nhược Anh. Cô nhanh chóng mang nó vào, rồi dùng tay tách miệng của người đàn ông.

Lấy trong túi mình một cái kẹp mỏng, Mã Nhược Anh đưa vào trong miệng của người đàn ông, cô căng mắt nhìn hàm miệng, sau vài giây liền lấy ra một viên thuốc con nhộng trong kẽ răng của hắn.

Người bên cạnh thấy vậy, liền lấy khăn giấy đưa đến trước mặt cô, hỏi:

- Phó chủ, đây là thuốc gì?

Mã Nhược Anh nheo mắt nhìn viên thuốc màu trắng tinh trên tay mình, nhàn nhạt đáp:

- Thuốc độc. Phòng trường hợp bị phát hiện phải tự sát, chiêu bài này mấy năm rồi Bush vẫn còn dùng.

Đặt viên thuốc lên tờ khăn giấy, Mã Nhược Anh tháo găng tay ra, rồi đứng dậy nói:

- Đưa cả thuốc lẫn người cho Kỳ Ân, bảo cô ta điều tra kỹ một chút, có thông tin gì thì báo cho tôi.

Dứt lời, cô vươn tay cầm lấy chiếc máy tính nhỏ trên bàn, phủi nếp áo bớt nhăn đi một chút, Mã Nhược Anh khoan thai rời khỏi căn phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận