Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Thiên Thiên bị lời nói của người đàn ông làm cho đứng hình lần thứ n, hai má cô đỏ lên trông thấy khi nghe những lời nói mật ngọt đột ngột phát ra từ miệng Âu Dương Vô Thần.

Chớp chớp mắt, cô ngập ngừng quát:

- Tôi... tôi mới không tin anh nữa, đồ lừa đảo. Mau thả tay tôi ra.

Âu Dương Vô Thần cười cười, anh từ từ buông tay mình theo ý muốn của cô gái, nhưng miệng vẫn không chịu dừng, nói tiếp:

- Tại sao lại không tin nữa? Cái váy này đúng là rất đẹp nhưng trong mắt tôi, người đang mặc nó còn đẹp hơn gấp nhiều lần nữa cơ.

Âu Dương Thiên Thiên thu tay về, cô ngại ngùng trước những lời của người đàn ông, cuối cùng đành phải chữa cháy bằng cách quay người lại để che đi khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, lên tiếng:

- Tôi đi thay đồ, mới không thèm để ý tới anh.

Âu Dương Thiên Thiên bước vội vào nhà vệ sinh, cô đóng sầm cửa lại, tựa lưng mình vào bờ tường lạnh ngắt, chớp chớp mắt thở nặng nề,


Hôm nay Âu Dương Vô Thần bị gì vậy chứ? Cứ làm những hành động khó hiểu và nói toàn lời đường mật thôi.

Nhưng điều đáng ngạc nhiên là.... tại sao cô lại cảm thấy ngại ngùng trước điều đó chứ? Lồng ngực đều đập loạn lên cả rồi.

Âu Dương Thiên Thiên đưa một tay lên sờ ngực mình, cô thậm chí có thể cảm nhận được thứ ẩn sâu bên trong lớp da thịt của mình đang đập rất mạnh. Cứ như từng hồi trống vậy, dồn dập đến mức khó thở....

Há miệng hít lấy một hơi dài rồi sau đó chậm rãi phả ra, Âu Dương Thiên Thiên cố bình tĩnh lại tâm trạng của mình. Ngón tay cô gõ từng nhịp lên xương quai xanh mảnh mai, liếm môi không lên tiếng.

Khoảng 20 giây sau, Âu Dương Thiên Thiên mới có thể trở lại bình thường, cô đứng thẳng người lên, vươn tay lần ra sau muốn gỡ dây kéo váy xuống.

Lúc này, đột nhiên trong đầu xẹt qua tia suy nghĩ gì đó, Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, đôi con ngươi hiện lên tia nghi hoặc.

Khoan đã, lúc nãy... hình như Âu Dương Vô Thần nói là anh ta đã chọn váy cho cô, đúng chứ?


Ngay lập tức cúi đầu xuống, Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày nhìn vòng một và phần eo của mình, thấy chúng vừa khít đến không chút dư thừa.

Làm sao mà anh ta biết cái váy này vừa với cô chứ? Cô đâu có nói với anh ta về số đo 3 vòng của mình đâu?

"...."

Âu Dương Vô Thần đứng bên ngoài, khóe môi không ngừng nhếch lên cao, trong ánh mắt đầy rẫy sự sủng nịnh.

Phải làm sao đây? Âu Dương Thiên Thiên.... đáng yêu quá!

Người đàn ông tự đứng tự cười một mình, anh nhìn về phía cửa nhà vệ sinh đang đóng kín, tâm trạng càng trở nên tốt hơn.

Sau một hồi, anh quay người lại, tiến về phía ghế sofa muốn ngồi xuống, đợi cô gái nào đó đi ra ngoài. Chợt có tiếng điện thoại vang lên, Âu Dương Vô Thần dừng chân, rút di động trong túi mình ra. Có tin nhắn được gửi tới từ Mã Nhược Anh.

Âu Dương Vô Thần chớp mắt, đưa tay lướt ngang qua màn hình, dường như có ý muốn mở tin nhắn ra đọc. Đúng lúc này, đột nhiên từ phía sau, cửa nhà vệ sinh bị mở mạnh một tiếng.

"Rầm"...

*Cầu phiếu nè, ahihi*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận