Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Một câu trả lời ngắn gọn nhưng lại làm Âu Dương Vô Thần câm lặng, anh chớp ánh mắt đen láy, quay sang nhìn Thời Cảnh Thường. Cảm nhận được điều này, Thời Cảnh Thường cũng xoay qua đối mặt với anh, nói:

- Tôi biết đội của cậu rất giỏi nhưng nhiệm vụ lần này không đơn giản, tôi đã được ủy thác để giúp đỡ cậu, nên dù cậu có muốn hay không thì tôi vẫn sẽ làm tròn trách nhiệm của mình.

Âu Dương Vô Thần thở nhẹ một hơi, tay anh hơi siết lại, một lúc sau lên tiếng:

- Được, cứ làm như vậy đi. Tôi đồng ý hợp tác.

Là lệnh của người đó.... không thể làm trái được, chỉ đành chấp nhận thôi. Nhưng mà.... tại sao cứ phải đến lúc này chứ? Cứ bắt anh phải rời đi....

Andrew gật đầu, nói:

- Vậy thì tốt rồi, tôi có thể nhẹ nhõm báo cáo về cho hội. Thời chủ, hợp tác vui vẻ.

Thời Cảnh Thường nghe thấy, cũng gật đầu đáp lại:

- Hợp tác vui vẻ.

Elena ngồi dựa lưng ra sau ghế, cô vòng tay lại, lên tiếng:


- Vậy bước đầu cứ theo quy trình cũ đi, chúng ta sẽ xuất phát đến Ilaly vào ngày một tháng sau, mọi người tự chuẩn bị tư trang và chuyên cơ riêng, tôi với anh hai đi chung một chuyến, khi đến nơi sẽ có người của hội sắp xếp cho chúng ta gặp mặt, đến lúc đó sẽ bàn bạc chi tiết hơn về kế hoạch.

Âu Dương Vô Thần liếc mắt nhìn cô, thắc mắc hỏi:

- Ngày một tháng sau đã đi rồi? Chúng ta xuất phát sớm vậy sao?

Elena gật đầu nhìn anh, chậm rãi trả lời:

- Đương nhiên rồi, vì thời hạn nhiệm vụ là một tháng nên chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ thôi. Tết Dương Lịch ở Italy không lớn lắm nên chúng ta sẽ có cơ hội kết thúc vụ này sớm, và có thể quay về trước khi Tết âm lịch ở đó diễn ra. Những ngày lễ lớn như vậy, "cừu non" sẽ nhiều lắm.

Dừng một chút, như có thứ gì đó vừa vụt qua trong ý nghĩ, Elena nheo mắt nhìn Âu Dương Vô Thần, hỏi ngược lại:

- Nhưng mà... anh hỏi vậy là sao, Phelan? Không lẽ anh muốn ở Trung Quốc đón năm mới xong mới làm nhiệm vụ sao?

Câu hỏi của cô làm Andrew và Thời Cảnh Thường cũng nghi ngờ, bọn họ không hẹn mà cùng đưa mắt về phía Âu Dương Vô Thần, như muốn nghe câu trả lời của anh như thế nào.

Ngoài dự đoán, Âu Dương Vô Thần không tỏ ra biểu hiện gì, anh chớp mắt bình tĩnh, đáp:


- Không có, tôi chỉ thuận miệng hỏi mà thôi. Cô đừng suy diễn lung tung nữa.

Lời nói của anh hiển nhiên làm cả ba người không tin, tuy vậy cũng không ai lên tiếng tra hỏi sâu thêm nữa. Âu Dương Vô Thần không phủ nhận cũng không thừa nhận, anh ta đã chủ động gạt bỏ chủ đề rồi, vậy thì còn hỏi gì nữa chứ? Hỏi tiếp cũng sẽ không có kết quả thôi.

Elena liếc ánh mắt sắc bén, cô mím môi, nhìn Âu Dương Vô Thần, im lặng không nói.

Cái gì mà thuận miệng chứ? Phelan mà cô biết không bao giờ hỏi những câu hỏi thừa thải cả. Cô sớm đã hiểu rõ, ý muốn của anh ấy là gì rồi!

========================

Âu Dương Thiên Thiên đi vào trong nhà của Mã Nhược Anh, cô hỏi người hầu về hành tung của cô ấy, rồi lần theo đó đi lên tầng trên.

Bước qua một đoạn cầu thang, Âu Dương Thiên Thiên thấy có một cửa phòng đang hé mở, đoán chắc căn phòng này là của Mã Nhược Anh, cô liền đi tới, vừa đẩy cửa ra vừa lên tiếng:

- Chị Nhược Anh, chị có....

Thế nhưng, tiếng của cô bỗng im bặt lại khi thấy một cảnh tượng đang diễn ra trong phòng.

Stefan và Mã Nhược Anh đang cùng nằm trên đệm ghế, kẻ ở trên người phía dưới!

Âu Dương Thiên Thiên: "...."

Chuyện gì đang xảy ra vậy??

*Cầu phiếu nè, ahihi*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận