Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Sáng ngày hôm sau, Âu Dương Thiên Thiên tỉnh lại trong mơ màng, cô lờ mờ mở mắt, đột nhiên thấy một bóng hình xuất hiện trước mặt mình, mém tí nữa là bị dọa đến hét lên.

Sau khi bình tĩnh lại, cô mới nhận ra mình đang nằm trong người của Âu Dương Vô Thần. Một tay anh ta làm gối đầu cho cô, một tay khác thì đặt trên eo, ôm chặt như gối ôm.

"...."

Cái tên này, đến ngủ cũng không quên biến thái với cô mà! Cánh tay anh đang đặt ở đâu vậy hả?

Cứ thế đấy rồi tỉnh dậy thì lại bảo không có, cứ chối bay chối biến là có ôm đâu có sờ đầu. Hừ, tên lưu manh khốn khiếp!

Âu Dương Thiên Thiên tặc lưỡi mắng một hồi, sau đó cô cẩn thận lấy tay của Âu Dương Vô Thần trên người mình ra, rồi ngồi dậy rời khỏi giường một cách nhẹ nhàng.

Chân vừa chạm đất, một cảm giác tê dại liền truyền tới, Âu Dương Thiên Thiên run lên từng cơn nhẹ, trên tay cô nổi một tầng da gà mỏng.


Ôi mẹ ơi, lạnh quá!

Đó là ý nghĩ xuất hiện lên đầu tiên trong tâm trí của Âu Dương Thiên Thiên, cô ngay lập tức chạy đến tủ đồ, lấy ra một chiếc áo ấm khoác vào cho đỡ lạnh, rồi mang thêm đôi dép lông để tránh xúc giác lạnh lẽo đến từ sàn nhà.

Sau khi ấm áp hơn một chút, Âu Dương Thiên Thiên đi vào bếp, muốn rót một cốc nước uống, Nhưng khi đi ngang qua cửa kính thì khóe mắt cô chợt thấy một màu trắng xóa hiện lên.

Quay đầu nhìn sang, cô giật mình mở to mắt khi thấy những thứ lấp lánh đang rơi từ trên trời xuống.

Đó... đó là tuyết phải không? Tuyết rơi rồi ư?

Không nghĩ ngợi gì cả, Âu Dương Thiên Thiên ngay lập tức chạy đến, cô mở cửa và đi ra ngoài ban công, vươn tay dài đón những bông tuyết trắng nhỏ nhắn đang rơi xuống.

Nhìn bông tuyết chạm vào lòng bàn tay mình, cô nở nụ cười tươi, bất giác thốt lên:

- A, tuyết rơi rồi, tuyết rơi thật rồi!

Âu Dương Thiên Thiên vừa vung tay vừa cười, cô không ngừng tỏ ra vui vẻ vì thấy những bông tuyết rơi xuống, thậm chí còn ra sức bắt lấy chúng, mặc kệ sự lạnh giá mà chúng mang đến.

Âu Dương Vô Thần nằm trong phòng, anh bị đánh thức bởi tiếng của Âu Dương Thiên Thiên, chậm rãi mở mắt, anh theo bản năng di chuyển tay, nhưng phát hiện không có gì bên cạnh mình cả.

Lần này mở to mắt ra nhìn, Âu Dương Vô Thần không thấy có Âu Dương Thiên Thiên nằm ở đây, anh liền bật dậy, nhìn xung quanh xem thử cô đang ở đâu.

Đúng lúc đó, có tiếng reo truyền tới, Âu Dương Vô Thần nhíu mày rời giường, anh tiến đến phía cửa đang mở toang, đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Ngay lập tức, một hình ảnh sôi động hiện lên.


Anh thấy Âu Dương Thiên Thiên đang đưa tay ra bắt những bông hoa tuyết, ánh mắt sáng lấp lánh cùng với nụ cười tươi rói nở trên môi.

Ấn đường cau lại, anh lên tiếng hỏi:

- Âu Dương Thiên Thiên, em đang làm gì ngoài này vậy?

Nghe thấy tiếng nói phát ra sau lưng mình, Âu Dương Thiên Thiên liền quay người lại, thấy người đàn ông, cô vui vẻ nói:

- Âu Dương Vô Thần, anh tỉnh dậy rồi sao? Nhìn xem đi, đây là tuyết đó, tuyết rơi rồi này.

Âu Dương Vô Thần khó hiểu nhìn cô, chỉ là tuyết rơi thôi mà, cô ấy vui đến vậy luôn sao? Bộ từ khi sinh ra chưa bao giờ thấy tuyết hả?

Âu Dương Thiên Thiên liếm môi, nhìn người đàn ông hỏi:

- Đây hình như là đợt tuyết đầu tiên rơi trong mùa đông năm nay nhỉ, vậy nó chắc là tuyết đầu mùa rồi, đúng không?


Âu Dương Vô Thần liếc mắt, lạnh nhạt đáp:

- Ừm, chắc vậy.

Vừa dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên lại reo lên một tiếng nữa, tâm trạng dường như đang rất phấn khích. Không những vậy, cô còn há miệng ngửa lên trời, để những bông tuyết rơi xuống lưỡi mình, tan chảy thành nước.

Âu Dương Vô Thần: "...."

Rốt cuộc là trong mấy bông tuyết nhạt nhẽo đó có gì mà làm cô ấy sung sướng đến vậy? Cũng chỉ là nước đông lại thôi mà, khác gì băng ở Nam Cực đâu chứ?

Còn ăn chúng nữa, thích tuyết như vậy, cô ấy là chim cánh cụt à?

"...."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận